Gái già xì tin
Posted at 25/09/2015
752 Views
“Em không đồng ý chia tay. Dù thế nào cũng không đồng ý.”
Định hơi cứng người lại, một lúc sau, anh gỡ từng ngón tay Dương ra. Anh nhìn cô, ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng.
“Đừng làm anh khó xử, Dương.”
Câu nói đánh bật Dương, khiến cô bất giác lùi lại, cô nhìn anh, nói mà thấy giọng mình lạ hoắc.
“Có thật anh không còn yêu em không?”
“Thật.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc.”
Dương gật đầu, cười gượng.
“Vậy bao giờ anh đi?”
“Cuối tuần này.”
Thấy đôi vai Dương rũ xuống, nhưng đôi mắt kiên quyết không khóc, Định hắng giọng.
“Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em… Em là cô gái tốt.” Dương không ngờ mình có thể cười.
“Anh định nói tiếp là ‘Em xứng đáng có người tốt hơn anh một nghìn lần yêu em’ chứ gì! Vâng, em hiểu rồi, em cảm ơn.”
Dương định đi thẳng vào trong nhà, nhưng Định đã tần ngần gọi lại.
“Dương, đợi đã!”
Dương nín thở, đợi Định nói một điều gì đó, một điều gì đó để nỗi thất vọng của cô đừng quá mênh mang thế này. Do dự một lúc, Định mới cất lời.
“Thật ra… anh nghĩ, em và Quân rất… ờ… rất hợp nhau. Bây giờ, nó cũng rất cần em.”
Dương quay phắt lại, trừng trừng nhìn Định, như không tin nổi người thốt ra câu nói đó là anh. Cả người cô run lên, bằng hết sức mạnh gom góp được, cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
“À, ra là tình chú duyên cháu sao? Hay đấy! Em sẽ tích cực nghe lời khuyên của anh.”
Dương quay người định đi vào nhà, nhưng nghĩ thế nào cô dừng lại, nói một mạch.
“Trước đây, em từng thề với hai cô bạn, sau này em sẽ tát một cái thật mạnh với thằng chồng em vì anh ta để em chờ đợi lâu đến vậy. Em cứ tưởng anh là người sẽ nhận được cái tát đấy. Nhưng giờ em mới biết, ngay cả với cái tát ấy và với bất cứ cái tát nào khác, anh cũng chẳng còn xứng đáng.”
Rồi cô đi thẳng vào nhà, cài chặt cánh cửa. Chẳng có nước mắt nào nói hết nỗi tan vỡ trong lòng cô.
Chương 23.3: Cuộc chia tay này không có lời tạm biệt.
Những ngày sau, Dương không thấy Định. Có lẽ vì thuộc lòng giờ giấc của cô, nên việc anh tránh né đụng mặt là điều đơn giản. Dương đi về lầm lũi, trong ánh nhìn ngơ ngác của Dinh, trong cái vỗ vai động viên của Tân và trong những trìu mến đầy thận trọng của bạn bè. Họ đều sợ sẽ vô tình làm tổn thương cô vào lúc này.
Ngày ngày, Dương vẫn nấu mỳ cà chua trứng cho mình ăn, nhưng quen nấu cho hai người nên lần nào cũng rửa quá nhiều mỳ. Đêm đêm, nghe tiếng xe FX chạy về, cô vẫn bật dậy. Nhưng rồi lại nhắc mình không được bước ra.
Đêm nay, không ngủ nổi, Dương ngồi trước ti vi, bật hết kênh này đến kênh khác, nhưng hình và tiếng đều trôi vùn vụt qua đầu không ý nghĩa. Chỉ đến khi đột nhiên có tiếng hú còi lớn khiến Dương giật mình. Hóa ra, trên ti vi là chương trình Camera giấu kín, một chương trình truyền hình thực tế số đặc biệt được truyền hình trực tiếp. Cảnh sát đang ập vào một quán bar và khống chế tất cả những nam thanh nữ tú trong căn phòng mờ mịt đó. Những người đang nhảy lắc điên cuồng ngơ ra rồi tán loạn bỏ trốn.
Một thanh niên bị cảnh sát túm ngược lại đã vung tay phản ứng. Nhưng anh ta bị cảnh sát dùng dùi cui khống chế. Dương cứ nhìn chiếc sơ mi trắng của người thanh niên đó một cách ngờ vực. Cho đến khi, góc máy cận cảnh vào gương mặt, Dương mới bàng hoàng nhận ra, linh cảm của mình đúng. Đó chính là Quân.
Dương gọi cho Định, nhưng điện thoại không kết nối được. Cô vội vã gọi cho Duyên già, nhờ vài mối quan hệ với giới báo chí của cô bạn vàng, Dương mới tới được chỗ của Quân và bọn thanh niên đang bị tạm giam. Thấy bảo, họ đang thử nước tiểu để xem phản ứng với ma túy thế nào.
Dương nghe xong, lặng người. Ma túy sao? Quân dính tới ma túy???
Ngay khi cô còn đứng ở đó, thì Định và ông Vũ hối hả đi tới. Quan hệ của ông Vũ tất nhiên tốt hơn Dương rất nhiều. Không lâu sau, chắc được ông Vũ bảo lãnh, Quân đã đi ra.
Khi nhìn thấy Định, ông Vũ và cả Dương đứng đó, Quân lờ đi, không nói không rằng, bước thẳng một mạch.
Ông Vũ dằn giọng: “Quân! Đứng lại đã!”
Quân quay lại, cười nhạt nhẽo. “Tôi không cần các người bảo lãnh. Nên tôi không có nghĩa vụ phải cảm ơn!”
Cậu vẫy một chiếc taxi, nói một cách ngạo nghễ: “Tới quán bar nào gần nhất.”
Mặc cho phía sau, cả Định cùng ông Vũ tái mặt, cánh cửa taxi đã đóng sầm lại. Rồi chiếc xe lao đi.
Định lúc này mới nhìn sang Dương. Cô đứng đó, ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Một lúc sau mới chậm chạp quay người bỏ đi.
Định ngần ngừ rồi bước theo cô. Anh không hỏi vì sao cô có mặt ở đây, chỉ nói đơn giản.
“Muộn rồi. Anh đưa em về.”
Dương đột nhiên nhìn anh, cười lặng lẽ. “Rồi sau này còn nhiều đêm muộn như thế lắm. Anh chẳng đi cùng em được, thì đưa em về có ý nghĩa gì.”
Nói xong, Dương quay người đi nhanh.
Bỗng nhiên, lúc này, cô cũng muốn tới một quán bar nào đó. Uống thật nhiều rượu, hút thật nhiều thuốc. Lắc thật mạnh cho đến khi thân thể rã rời.
Có một chiếc taxi tới, Dương bất giác lặp lại đúng như lời của Quân: “Đến quán bar nào gần nhất.”
Sự am hiểu đường sá và chỗ tụ tập ăn chơi của cánh taxi quả là giống nhau. Bởi vì hai ông lái taxi đã cùng đưa Quân và Dương tới một chỗ. Lúc thấy Dương cũng bước xuống xe, Quân đứng đần mặt.
“Sao ở đây?”
Dương mỉm cười. “Đi nào, tôi vào với cậu.”
Quán bar giờ cao điểm. Tiếng nhạc đập mạnh, Shisha thơm phức lan khắp phòng quyện trong mùi khói thuốc. Dương gọi một ly cocktail, đứng dựa tường nhìn đám thanh niên đang quay cuồng trước mặt. Quân đứng cạnh cô, ghé sát.
“Cô không hợp với chỗ này.”
“Thì phải thử mới biết có hợp không chứ. Tôi thấy chỗ này cũng hay hay!”
Thứ ánh sáng chớp giật ban đầu khiến Dương hơi nhức mắt, nhưng về sao sự biến ảo liên tục của nó lại khiến cô bị kích động. Tay DJ đã có một đêm xuất thần, khiến cả căn phòng nhảy nhót đầy hưng phấn. Dương cũng bị cuốn vào không khí đó, cô nhảy, lắc, cảm nhận sự tự do trong thân thể vây giờ mới được thả lỏng.
Quân vẫn chỉ nhún nhún chân, không uống nhiều, cậu ta nhìn vẻ nhiệt tình của Dương đầy cảnh giác. Khi ánh sáng xanh tím bất ngờ rọi thẳng đến gò má của Dương, Quân nhận ra, một vệt nước chạy dài xuống tận cổ.
Quân vẫy phục vụ, trả tiền, rồi kéo Dương len qua đám người, đi về phía cửa, mặc cho cô vùng vẫy. Ra đến ngoài, không gian im lặng đột ngột khiến Dương ngẩn ra một lúc mới kịp thích nghi. Cô nhìn Quân tức giận.
“Tôi còn muốn nhảy. Tôi còn muốn uống.”
Quân nhún vai. “Không ai vừa khóc vừa nhảy cả.”
Dương gân cổ lên. “Tôi khóc bao giờ? Tôi mà thèm khóc à???”
Quân túm tay cô lại, khiến cô bổ nhào về phía cậu ta...