Teya Salat

Động phòng hoa trúc cách vách

Posted at 27/09/2015

537 Views

Tôi không thể hình dung nổi một người bị thương ở tay lại có thể mang được những thứ đó lên sân thượng.

“Chưa ăn tối phải không?” Diệp Chính Thần đưa cho tôi một xiên thịt bò đã nướng chín, vẻ mặt đầy đắc ý. “Hãy nếm thử tài nghệ của bản thiếu gia này xem.”

Tôi không nói câu gì, ăn thử một miếng, mũi cay sè.

“Thế nào? Có ngon không?” Diệp Chính Thần nhìn tôi với vẻ hồi hộp. “Đây là lần đầu tiên anh nấu nướng cho con gái, không ngon cũng không được chê!”

Tôi nuốt miếng thịt bò chín mềm, thơm ngon, không nén được bật khóc. Diệp Chính Thần vội vàng ôm lấy tôi: “Anh biết là mình nấu không ngon, em nói thật là được rồi, sao lại khóc như vậy?”

Tôi gục vào vai Diệp Chính Thần, ôm chặt lấy anh. Có tình yêu rõ ràng rất sâu sắc nhưng không thể nói ra; có tình yêu rõ ràng là muốn từ bỏ, nhưng không thể nào làm được; có tình yêu, biết rõ sẽ chỉ là sự giày vò, nhưng không sao tránh được; có tình yêu, biết rõ kết quả là đau khổ, nhưng không thể ngăn cản được sự rung động của con tim...

“Cô bé, có phải là Giáo sư Fujii lại mắng em không?” “Không phải!” Tôi lắc đầu. “Em muốn về nhà!”

“Em hãy chờ anh, ba năm nữa, anh sẽ đưa em về nước, anh sẽ mở một bệnh viện, anh làm giám đốc...”

“Thật thế à?” Tôi co người trong lòng Diệp Chính Thần, ngẩng lên, nhìn vẻ mặt đang sáng lên vì giấc mơ đó của anh. “Vậy thì em sẽ cùng với anh...”

“Được!” Diệp Chính Thần trịnh trọng nói: “Anh sẽ để em làm phu nhân của giám đốc bệnh viện.”

“Xì!” Tôi đẩy Diệp Chính Thần ra. “Chẳng có câu nào nghiêm túc cả.”

“Nếu anh lấy người khác thì đừng có mà hối hận đấy nhé!”

Tôi lau nước mắt, cúi đầu ăn thịt bò.

“Hãy nói cho anh biết vì sao em khóc? Ai đã bắt nạt em?” Diệp Chính Thần xoay vai tôi lại để tôi đối diện với anh. Ánh trăng soi chiếu đôi mắt của Diệp Chính Thần, vẻ mặt anh hết sức chân thành.

“Sư huynh, anh có tin là giữa đàn ông và phụ nữ có tình cảm trong sáng không?”

“Trong sáng ư?” Diệp Chính Thần có vẻ suy tư. Hồi lâu sau, anh mới trả lời tôi: “Tất nhiên là có, tình cảm giữa chúng ta không phải là rất trong sáng sao?”

Tôi ra sức dụi mắt, cười rồi nói với anh: “Có câu này của anh là đủ rồi. Nào, để em nướng cánh gà cho anh nhé...”

“Anh đói gần chết rồi đây!”

Cho dù trong lòng có bao nhiêu nỗi khổ thì chúng tôi vẫn cười, cùng nhau nướng cánh gà rồi tranh nhau. Chúng tôi ở giữa không gian không bị ai làm phiền, không có những lời đồn đại ác ý, cùng nhau ngắm cảnh thành phố về đêm, ăn những miếng thịt nướng rất ngon và cùng nói chuyện. Lúc ấy, thật sự tôi đã nghĩ rằng, sẽ không có nỗi đau nào là không thể vượt qua, chỉ cần hai người ở bên nhau, thế là đủ...

Chúng tôi đang ăn vui vẻ thì chuông điện thoại của Diệp Chính Thần vang lên. Anh cầm máy lên xem, ánh mắt lạnh lùng, rồi đi ra một góc, mở máy và nói bằng giọng lạnh tanh: “Chuyện gì vậy?”

Nghe giọng nói lạnh lùng ấy, tôi đoán đó có lẽ là một cô gái đã hết thời hạn.

“Phải, rất bận.” “...”

Diệp Chính Thần đứng dựa lưng vào tường, đá vào tấm xi măng dưới chân. Khi một người tập trung vào một điều gì đó thì rất dễ có những động tác nhỏ vô tình.

“Thôi được, tháng sau sẽ cố gắng dành thời gian về.” “...”

Diệp Chính Thần chợt dừng chân, đứng thẳng người: “Cái gì?”

“…”

Tôi không biết người ở đầu máy bên kia nói những gì nhưng sắc mặt của Diệp Chính Thần tối sầm lại, càng nghe càng tối.

“Không được, tôi không đồng ý!”

“...”

Anh tức giận, gần như gào lên vào máy điện thoại: “Cha đừng tưởng mình có thể quyết định mọi chuyện của con!”

Tôi sững sờ, thì ra đó là cha của Diệp Chính Thần.

“...”

Người ở đầu máy bên kia lại nói một câu gì đó, Diệp Chính Thần quay người, ném chiếc điện thoại vào tường. Vì anh dùng sức quá mạnh, động tới vết thương nên mồ hôi đẫm trán.

Tôi chưa bao giờ thấy Diệp Chính Thần nổi giận với ai như vậy, nhất là người đó lại là cha anh. Tôi vội vàng chạy tới bên anh: “Là cha anh à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Ngực Diệp Chính Thần vẫn phập phồng vì tức giận, anh vò đầu bứt tóc vẻ giận dữ và bất lực.

“Có chuyện gì thì cứ từ từ bàn bạc, giận dữ có giải quyết được việc gì đâu.”

“Anh cũng muốn bàn bạc với ông ấy nhưng ông ấy có cho anh cơ hội đâu. Chuyện gì ông ấy cũng quyết định thay anh, không thèm hỏi xem anh có bằng lòng hay không. Bây giờ, đến cả chuyện...” Anh hít một hơi thật sâu, cố lấy lại trạng thái bình thường, không nói tiếp nữa.

“Chắc ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Cha mẹ chẳng bao giờ muốn hại con cái.”

“...” Diệp Chính Thần không nói gì.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, dựa lưng vào tường: “Cha em cũng vậy, lúc đầu em muốn học y, dù có nói gì ông ấy cũng không chịu. Ông ấy nói con gái không nên học y, vì làm bác sĩ rất vất vả, phải thường xuyên trực đêm, hơn nữa, khuya đến mấy vẫn bị người khác gọi điện đến nhờ vả, làm phiền...”

Diệp Chính Thần ngồi sát bên tôi, nghe tôi tâm sự. Tôi nói với anh, tôi kiên quyết học y vì tôi muốn chữa khỏi bệnh cho tất cả bệnh nhân, để họ thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật và cái chết... Tôi muốn tiễn những người bệnh ra khỏi bệnh viện và nói với họ rằng, đừng bao giờ gặp lại.

Diệp Chính Thần nhìn ngọn đèn phía xa: “Anh cũng giống em, từ nhỏ đã muốn làm một bác sĩ, tự mình mở một bệnh viện, dốc hết sức lực để chữa bệnh cứu người... nhưng cha anh luôn phản đối, anh và cha đã cãi nhau hai tháng, cuối cùng...”

“Anh vẫn đăng ký vào trường y, anh đã thắng?”

Diệp Chính Thần cười đau khổ: “Thắng rồi thì sao nào, vẫn chịu sự khống chế của ông ấy, anh không muốn sang Nhật nhưng ông ấy ép anh phải đi.”

“Lần này ông ấy lại ép anh làm việc gì vậy?”

Diệp Chính Thần ngước mắt nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại thôi, lắc đầu nói tiếp: “Không có gì. Ông ấy lẩm cẩm ấy mà... Mặc kệ ông ấy.”

Khi Diệp Chính Thần nói lời sau cùng, vẻ mặt bất lực, có gì đó như buông xuôi, và cả một tình yêu không thể diễn tả bằng lời. Suy cho cùng, dù gì thì cũng là cha con, cho dù cãi nhau thế nào, đối nghịch thế nào cũng không thể xóa nhòa được quan hệ huyết thống.

“Tiểu Băng, tối qua Diệp Chính Thần suýt nữa thì đánh nhau với Ngô Dương đấy, em có biết không?”

Tôi vừa ngủ dậy, chị Phùng đã gọi điện và báo tin này. Đầu óc tôi vẫn còn đang mơ màng nên ý nghĩ đầu tiên là chị Phùng đang đùa.

“Chị đừng đùa nữa.....