XtGem Forum catalog

Động phòng hoa trúc cách vách

Posted at 27/09/2015

531 Views

Trước đây, tôi không hiểu vì sao Tần Tuyết biết rõ Diệp Chính Thần là người như thế nào mà vẫn yêu anh, bây giờ thì tôi đã hiểu. Có một số người, cho dù anh ta làm tổn thương rất nhiều thiếu nữ nhưng vẫn khiến bạn yêu anh ta say đắm, không hề hối tiếc.

Nằm trên giường, trăn trở mãi, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi đã mơ, một giấc mơ đẹp hiếm thấy. Trong mơ, tôi thấy mình đang ở trong một không gian đầy mùi thơm của cây cỏ, tôi mặc váy cưới đi về phía một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh thẫm, rồi người ấy nắm bàn tay tôi... Tôi đang cố ngẩng lên, nhìn vào mặt của người ấy thì ở phía chân trời bỗng vang lên một tiếng động mạnh, kéo tôi ra khỏi giấc mơ. Tôi lau nước miếng thì lại nghe thấy từ phía bức vách vọng thêm hai tiếng động mạnh nữa.

Đó là thói quen của tôi, vì lười, bình thường tôi vẫn thích gõ vào tường.

Một tiếng thì là: Cơm được rồi, sang ăn cơm.

Hai tiếng thì là: Có việc muốn nhờ, nếu tiện thì sang giúp.

Ba tiếng: Có kẻ cướp, cứu với!

Bốn tiếng hoặc nhiều hơn thế thì là: Xin lỗi, đang có việc.

Người ấy vừa sáng sớm đã gọi “cứu với”, không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Nhớ tới vết thương của anh, tôi tỉnh táo hẳn, không kịp thay quần áo, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy sang. Vừa vào cửa thì thấy Diệp Chính Thần đứng dựa vào tường, vẻ mặt điển trai toát lên từ bộ đồ ngủ màu trắng ngà trông càng đặc biệt, khiến người ta có cảm giác như vừa gặp làn gió buổi sớm mang theo hương bạc hà.

Tôi thở không ra hơi, trong khi anh lại rất điềm tĩnh, vì thế tôi tức giận đến mức run người, ra sức đập đập vào ngực, cố lấy lại nhịp thở bình thường.

“Có chuyện gì... mà gọi em cuống cuồng như vậy?”

“Sao tủ lạnh phòng anh lại nhét đầy như vậy, anh định cho thêm vào đó mấy lon bia mà không được?”

Nghe vậy, tôi càng nổi cơn thịnh nộ: “Anh gọi em cuống cuồng như vậy chỉ là vì chuyện này? Thưa cậu ấm họ Diệp, chẳng lẽ anh không biết lấy bớt đồ ra rồi cho bia vào à?”

“Anh có nói là anh rất gấp đâu?”

“Rõ ràng là anh gõ ba tiếng còn gì...”

“Ồ!” Người ấy mỉm cười, nói: “Anh sợ em không nghe thấy.”

“...” Tôi tức giận tới mức suýt hộc máu.

“Em nhanh chóng dọn giúp anh đống đồ này, anh nhìn mà thấy vướng cả mắt.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ, thôi, bác sĩ tương lai việc gì phải chấp với bệnh nhân. Tôi bước tới trước tủ lạnh, mở cánh tủ ra, bên trong quả nhiên chất đầy hoa quả. Đó là đồ hỏi thăm của những người quen Diệp Chính Thần. Tôi đã rất nhiệt tình “dọn giúp” anh nhưng vì mọi người quá nhiệt tình, tới mức ngoài khả năng của tôi. Tôi lấy hai quả đào to, đem rửa sạch rồi đưa một quả lên miệng, quả còn lại đưa cho Diệp Chính Thần: “Ăn đi, cậu ấm, ăn đi để hạ hỏa.”

“Này, sao em lại hiểu anh thế nhỉ? Sao em lại biết thời gian gần đây anh bị hỏa vượng?”

Đã quen với kiểu nói một câu mấy ý của anh, tôi lườm anh một cái, vẻ lạnh lùng: “Hừ, có lúc nào anh không như vậy đâu.”

Tôi ngồi xuống mép giường của Diệp Chính Thần, cắn một miếng đào lớn, quả thật rất ngon. Diệp Chính Thần cầm tờ giấy ăn, lau miệng giúp tôi. Lúc này, anh ngồi rất gần tôi, khuôn mặt chẳng có nét nào phải chê khiến tôi hơi sững sờ, những giọt nước đào trào cả ra ngoài, chảy qua chiếc cằm cứng đơ của tôi, rơi xuống vạt áo. Bàn tay cầm tờ giấy ăn của Diệp Chính Thần đưa theo cằm tôi xuống phía dưới, khẽ lướt qua cổ tôi, những ngón tay thoảng qua như hư như thực để lại hơi ấm trên da thịt tôi...

Trong đầu chợt hiện lên ánh mắt và những lời nói tối hôm qua của Diệp Chính Thần, tôi bỗng cảm thấy máu nóng chảy khắp toàn thân, rồi dồn lên mặt, nóng bừng.

Hơi thở hổn hển khiến ngực tôi cứ phập phồng, mấy giọt nước đào đã kịp loang ra một khoảng áo, trông như những búp hoa yêu kiều...

Ánh mắt của Diệp Chính Thần dừng lại trên vạt áo tôi, rồi như đóng đinh ở chỗ có vệt nước đào. Đúng lúc tôi nghĩ rằng tay anh sẽ di chuyển xuống phía dưới thì đột nhiên anh dừng tay lại. Sau đó, anh ta nắm tay lại, vê giấy ăn thành một nắm trong tay.

Không khí có gì đó khác thường, tôi di chân sang một bên, trung thành với nguyên tắc: im lặng là vàng, cúi đầu gặm đào. Diệp Chính Thần cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nghiêng mặt nhìn tôi ăn đào. Ánh mắt anh có lẽ còn mạnh hơn cả tia X-quang, nóng hơn cả laser khiến tôi bừng bừng cả mặt. Cuối cùng, không chịu đựng được ánh mắt ấy thêm nữa, tôi đưa tay che mặt.

“Đừng có nhìn nữa, người ta vừa ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, đầu cũng chưa kịp chải.”

“Hèn gì...”

Tôi tưởng anh sẽ nói, hèn gì xấu thế. Kết quả là anh nói một câu đúng kiểu của Diệp Chính Thần: “Em còn chưa mặc áo lót.”

Anh vừa dứt lời, tôi đã biến mất còn nhanh hơn cả lúc tới.

Chạy về phòng, tôi chui tuột vào trong chăn, vùi cái mặt nóng bừng vào gối. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, người nóng bừng, tim loạn nhịp, trong đầu chỉ thấy hiện lên ánh mắt vừa rồi của Diệp Chính Thần.

Rất nhiều người đã nói rằng vị của tình yêu rất đắng, vì khi nó ngọt... thì lại quá ngọt.

Đúng thế, tình yêu, mặc dù từ đầu đến giờ tôi không dám đối diện với sự thực đó, nhưng đúng là tôi đã yêu anh, từ rất, rất lâu rồi. Tôi cũng biết anh có cảm tình với tôi, chỉ có điều không biết cảm tình ấy kéo dài bao lâu mà thôi...

Nên dừng lại để giữ lấy giây phút này hay bất chấp tất cả, cho dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc? Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi suốt buổi sáng khiến tôi chẳng còn tâm trí nghe giảng, ngay cả việc giảng viên cho lớp nghỉ lúc nào và rời đi lúc nào tôi cũng không biết. Mãi tới khi nhận được điện thoại của Tần Tuyết rủ đi ăn cơm, tôi mới như người bị đánh thức khỏi giấc mộng.

Trong nhà ăn chật chội, tôi ngồi đối diện với Tần Tuyết. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ, in trên người tôi, thế mà tôi vẫn cảm thấy lạnh tới phát run.

“Tiểu Băng... Có điều này lẽ ra mình không nói đâu, nhưng vì mình coi cậu là bạn...” Tần Tuyết khẽ cầm cốc trà, nhấp một ngụm, nói với tôi lúc đó đang cắm cúi ăn. “Tiểu Băng, Diệp Chính Thần thay xe như thay áo, tốc độ anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn cả thay xe. Con người anh ta luôn thích theo đuổi những cảm giác mới...”

Tốc độ thay bạn gái của anh nhanh đến đâu tôi không biết, nhưng tôi quen anh đã năm tháng, trong thời gian ấy anh đã thay xe ba lần. Thực ra, Tần Tuyết không cần nói, tôi cũng biết rồi.

Tần Tuyết mỉm cười vẻ buồn bã, nói bằng giọng lạnh lùng: “Sắc đẹp của phụ nữ có thể kéo dài tám đến mười năm, còn cảm giác mới mẻ của đàn ông sẽ kéo dài trong bao lâu? Một tháng hay hai tháng?”

Tôi và Tần Tuyết nói chuyện với nhau trong nhà ăn hơn một tiếng đồng hồ, thời gian mà Tần Tuyết nói trong lần này nhiều hơn tổng thời gian cô ấy đã nói trong mấy tháng quen tôi. Cô ấy nói với tôi, lúc cô ấy mới sang, Diệp Chính Thần cũng đối xử với cô ấy rất tốt, anh thường xuyên đưa cô ấy đi mua đồ, giúp cô ấy sắp xếp phòng ở, sửa chữa các đồ điện tử trong nhà. Buổi sáng, Diệp Chính Thần chở cô ấy tới lớp học, buổi tối lại đón cô ấy về, cô ấy bị ốm, dù là nửa đêm anh cũng đi mua thuốc cho cô ấy.

Có lần, anh đi họp ở Hokkaido cũng mang cả Tần Tuyết đi theo. Họ đã dạo chơi Hokkaido trong nửa tháng và hai người rất vui. Khi cô ấy đã dốc hết tình cảm để yêu anh thì anh đã mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu, không còn cảm thấy hứng thú với cô ấy nữa.

Tần Tuyết càng cố gắng đến gần thì Diệp Chính Thần càng né tránh. Anh dần dần xa cách và lạnh nhạt với cô ấy. Vì chuyện này Tần Tuyết đã đổ bệnh, nằm suốt một tuần liền trong bệnh viện của trường. Diệp Chính Thần thường xuyên đưa các giáo sư đi kiểm tra các buồng bệnh, nhưng tuyệt nhiên không hề bước vào buồng bệnh của Tần Tuyết, dù chỉ là nửa bước chân. Ngày ra viện, cô ấy đã nhìn thấy anh đi một chiếc xe mới, chở một cô gái đi qua. Cô gái ấy có mái tóc nhuộm màu vàng rực, mặc chiếc váy cực ngắn, trang điểm rất đậm, đôi mắt to, trông hệt như búp bê Barbie.

Có người nói với cô ấy, đó là Tanaka Yoko, con gái củaGiáo sư Tanaka. Đúng là không có cô gái nào là điểm cuối cùng của anh....