The Soda Pop

Cướp anh từ tay định mệnh

Posted at 25/09/2015

440 Views

Lúc nào cậu cũng im lặng, gọi không thưa, hỏi không đáp, nói thì chẳng bao giờ quá 3 từ. Tớ biết làm gì với cậu đây.
- …
Dương vẫn im lặng. Dương biết, Huy đang giận. Cái tôi của một đứa con trai chưa thật sự trưởng thành có thể đè bẹp mọi thứ. Nhưng Dương biết làm gì hơn! Những lời của mẹ hôm qua chạm đến tim cô, những khó khăn thử thách và nỗi đau làm cô mệt nhoài. Cô muốn bảo vệ mẹ nhưng không muốn làm tổn thương Thư. Cô im lặng và bất lực giữa mối quan hệ mệt mỏi này. Ừ đúng rồi, có nợ phải trả. Món nợ này chẳng phải đã dày vò thân xác và ám ảnh cô bao nhiêu năm qua sao. Dương đưa mắt nhìn lên trời xanh, nơi ấy có ba. Đôi mắt cô mải miết tìm ba thèm được nghe ba nói cô nên bước đi tiếp như thế nào, nên làm gì để vỗ về trái tim mình như ba đã từng. Dương biết dẫu trớ trêu và nghiệt ngã sự ra đi của ba là do cô, hoàn toàn do cô nhưng trái tim ông sẽ không bao giờ hết vì cô mà lo lắng mà suy ngẫm.
- Nói chuyện với tớ đi! Nói đi! Đừng có im lặng thế nữa đi! Tớ ngột ngạt và khó chịu lắm!
Huy ghì lấy hai vai Dương lắc mạnh. Trong Huy lúc này mọi thứ giống như một ảo giác. Có thật là yêu không? Yêu mệt mỏi đến thế này sao? Liệu Dương có thành tâm yêu cậu? Liệu cô có phải là người anh nên yêu. Huy thật sự không điều khiển được những gì đang gào thét trong đầu anh! Lúc nào anh cũng muốn được ở bên, được quan tâm chăm sóc, được kể cho cô nghe về gia đình mình về ông bố già lắm lời của an, kể về cả kế hoạch sẽ sang bên ấy du học mà anh dự định cho cả hai nữa. Nhưng với Dương tất cả như đều không quan trọng, im lặng, im lặng và im lặng. Sự im lặng như bất cần, như giũ bỏ như thờ ơ và lãnh đạm làm tim Huy nghẹn lại. Bao yêu thương là chưa đủ sao? Bao kế hoạch cho tương lai có ý nghĩa gì đây! Khi hiện tại mơ hồ tựa như một áng mây có thể bị gió cuốn đi, biến mất bất cứ lúc nào.
- Tớ muốn nghe cậu nói yêu tớ! Nói to và rõ. Hiểu không?
Huy đã đẩy Thụy Dương sát vào tường, đôi mắt bám riết lấy từng xao động nơi mắt cô. Nhưng không, Dương vẫn hướng mắt ra khoảng trời vô định phía trước, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của anh.
- Nói đi! Được không? Nói với tớ thế đi!
- Không
Từ “Không” lạnh lùng của Dương như chạm khắc vào tim Huy, nó bị bóp lại, thoi thóp đến không đập nổi. Cái lạnh ấy buốt đến mọi giác quan trong anh. Hóa ra tình yêu của anh nó làm anh thấy lạnh thấy khó thở đến thế này sao. Tay Huy vẫn vò chặt tay Dương nơi bức tường đã cũ kĩ ở hành lang lớp học. Ống tay chiêc áo khoác kaki đột nhiên tụt xuống để lộ một phần cánh tay trắng ngần đầy những vết roi mới, còn nhức máu, đỏ ửng lên, như chỉ chờ thêm một chút sức để bung ra. Huy lắp bắp, giọng nhẹ nhàng đến run rẩy:
- Tay cậu… lại làm sao… làm sao đây?
Những từ cuối cùng như nghẹn lại. Anh nhìn gương mặt Dương cảm nhận nỗi đau của cô, cảm nhận nước mắt của cô. Tim rớm ướt, mắt cũng rớm ướt. Chỉ có Dương vẫn không nhúc nhích, cô im lặng và uể oải nhìn ra phía sau anh. Dương tức đến không kìm chế nổi:
- Ai làm? Nói ngay đi!
Tiếng hét của Huy làm Dương khó chịu. Cô quay lại nhìn anh không cảm xúc trong chốc lát rồi giật tay cô khỏi tay anh.
- Không phải việc của cậu!
- Tớ hỏi ai làm? Đừng làm tớ điên lên! Tớ có thể đốt nhà cũng có thể giết người đấy!
- Im đi! Cậu có quyền gì xen vào cuộc sống của người khác! Đây là việc của tớ! Tránh ra!
Huy thở hắt, bàn tay nắm chặt lại cố giữ chút bình tĩnh ít ỏi sau cả năm trời được Tùng sa sả vào đấu. Nhưng vô hiệu. Anh cắn môi đến suýt bật máu.
- Ừ. Ừ. Cuối cùng cậu cũng nói được câu dài hơn 3 chữ. Ừ tớ chả là gì cả? Tớ không có quyền xen vào cuộc sống của cậu. Cậu có bị đánh chết cũng không phải việc của tớ. Hay rồi! Thế mà tớ tưởng nhầm bọn mình yêu nhau. Hóa ra khiến cậu khó chịu thế! Xin lỗi. Xin lỗi đã làm phiền cậu!
Huy quay lưng, chiếc khăn quàng anh mang thêm cho Dương bỏ lại dưới đất. Trước mắt Huy lúc này mọi thứ như quay cuồng, anh không còn phân biệt được mình phải rẽ trái hay phải, trước hay sau. Mất phương hướng, mất phương hướng thật rồi. Mới hôm qua, hôm kia thôi vẫn là yêu thương vẫn là tất cả thì lúc này rỗng tuếch như chưa từng tồn tại. Tim Huy giật lên từng hồi mạnh. Gió tát vào mặt anh như dặn anh tỉnh lại.
- Khoan đã.
Huy dừng lại. Anh thèm lắm. Thèm được nghe Dương gọi giật anh từ phía sau như thế! Thèm được có cảm giác níu giữ từ cô. Để chắc rằng cô yêu anh rằng anh đã đang và vẫn là một chút gì đó trong cô. Một chút thôi cũng được. Ánh mắt mông lung hoang hoải đến bất cần của cô đã bóp ngạt trái tim anh rồi. Huy im lặng, bờ môi hé mở chút niềm vui khờ dại trông đợi.
- Không yêu! Và chưa từng yêu! Chỉ là muốn giành, giật, cướp khỏi Nhã Thư. Chẳng là gì cả.Chưa từng xem là gì hết! Nên hãy đi đi và xem như chưa có chuyện gì hết.
Tim Huy khựng lại. Mọi thứ trước mặt lại quay vòng vòng, nối đuôinhau quay tít như cố tình truê ngươi. Mặt anh trắng bệch. Bàn tay bóp chặt những ngón tay đang tê lại vì lạnh. Cảm giác tất cả sinh lực sống trong Huy hoàn toàn sụp đổ. Một chiếc lá hiếm hoi của mùa đông bay xuống mũi giày, Huy đưa mắt nhìn màu thời gian kết tủa vàng vọt trên từng gân lá, thấy tim mình như cũng ngừng đập.
- Nói lại đi! Tớ chưa nghe được
Con người ta vẫn thường thế! Có những khoảnh khắc ước rằng tất cả chỉ là mơ, một giấc mơ thoáng qua, cho dù có là ác mộng thì hãy cứ là mơ thôi. Để tỉnh dậy nỗi đau còn chăng cũng chỉ là trong tâm tưởng, còn hiện tại vẫn cứ tươi xanh như thế. Nhưng sự im lặng của Dương không khiến Huy lầm tưởng, anh biết hiện tại là đâu và giấc mơ chỉ là điều mong ước của kẻ không dám chấp nhận. Giọng Huy gằn nhẹ, run run:
- Nói lại đi! Tôi bảo nói lại đi!
Huy quay lại nhìn Dương. Chưa bao giờ anh ghét sự im lặng cố hữu ở cô như lúc này. Ánh mắt Huy dò xét trên khuôn mặt trơ lì của Dương. Cô không trốn chạy, Dương nhìn thẳng vào mắt Huy. Họ cứ thế nhìn nhau, nhìn sâu và nhìn chậm. Nhưng liệu trái tim những con người đã yêu nhau bằng từng nhịp đập ấy có hiểu hết những góc khuất của nhau. Không, chính xác là họ có để cho người kia có cơ hội chạm khẽ vào những nỗi niềm ẩn khuất ấy không. Dương thì không, chắc chắn vậy! Ánh mắt cô ráo hoảnh nhìn Huy:
- Cậu chưa từng là gì trong tớ! Chưa từng…
Gió lại lạnh lùng tạt vào khoảng không giữa họ, mông lung và xa vời. Huy mím chặt môi, đưa đôi mắt quặn buồn nhìn người con gái mong manh trước mặt anh. Anh không tin. Không thể tin. Không dám tin… Cô là của anh! Là của anh! Huy không tin trái tim Dương đủ nhẫn tâm chỉ yêu anh vì muốn cướp anh khỏi Thư. Vậy là anh sai sao? Xoay vòng trong những mối quan hệ hỗn tạp của hai chị em họ để rồi cuối cùng không biết rằng mình đang ở đâu trong trái tim người con gái mà mình yêu. Nghi ngờ ư? Không. Huy không hề! Nhưng cố gắng tin và đi tìm lý do ư? Dương đâu cho anh làm việc đó. Huy vẫn nhìn sâu vào mắt Dương, anh tiến lại sát cô, mạnh mẽ đưa tay ôm trọn lấy cô vào lòng:
- Tớ không tin đâu! Nhất định không tin đâu! Tớ sẽ không để cậu bỏ rơi tớ! Lúc này tớ không biết gì hết, chỉ biết tớ yêu cậu. Thế thôi!
Huy siết chặt vòng tay trong sự buông lơi đầy hờ hững của Dương. Tiếng thở dài của cô phả hơi ấm vào má anh.
- Buông ra đi! Tôi không yêu cậu! Đừng làm mất thời gian của nhau nữa! Tôi chơi đủ rồi! Trả lại anh cho cô em gái hờ của tôi đấy!
Tay Huy cứng đơ trên vai Dương rồi buông thõng. Mắt anh xoáy sâu nỗi đau hướng về, mong lắm một thoáng “dối trá” trong mắt cô. Nhưng không, Thụy Dương đã giấu kín đi tất cả trong vẻ ngoài lạnh lùng bất cần cố tạo hay…vốn dĩ chẳng có sự dối trá nào ở đây hết. Huy im lặng. Anh đứng bất động trước cô. Biết làm gì tiếp theo. Huy quay lưng. Đế giày anh dẫm lên chiếc lá ban nãy, vỡ nát. Tiếng vỡ tan ra như chính những cố gắng níu giữ đầy mệt mỏi của Huy. Hết rồi! Hết thật rồi!
…Thụy Dương đứng lặng nhìn dáng người con trai của cô đi về phía gió. Phía gió ấy không có cô, họa chăng chỉ là một người con gái khác. Dương không sợ cô mất anh, dẫu người mà cô đang “xua đuổi” anh đến bên là người con gái anh đã rung động...