Cướp anh từ tay định mệnh
Posted at 25/09/2015
434 Views
Mày trốn đủ rồi đấy! Cưng ạ! Cuộc sống đúng nghĩa của mày là chui rúc trong cái quán chưa đấy 30 mét vuông này đấy hả?
Hội Bố đời đã có mặt hết bên ngoài quán chỉ trừ Huy. Tiến đưa mắt ra hiệu cho Tùng giữ bình tĩnh. Anh thở hắt, quay lại nhìn Thư rồi lạnh lùng:
- Cuộc đời của tôi tôi tự lựa chọn. Sống như thế nào cũng là quyền của tôi. Anh có thể trở thành “chó săn” còn tôi thì không! Chào!
Nói rồi Tùng kéo tay Thư ào ra khỏi quán. Mặc bọn Bố Đời xử lý tiếp. Thư ngước lại nhìn “hắn” lòng đầy thắc mắc và nghi ngại. Hắn đáp lại cái nhìn của cô bằng một ánh mắt lạnh tanh đầy vẻ cười cợt, ngạo mạn.
Thư thu tay nhét vào bao áo khoác cho khỏi lạnh. Gió xốc lên làm mớ tóc ngắn rối tung. Thư thấy cổ và gáy hơi lạnh, cảm giác này vẫn chưa đủ để thân quen. Thư buông tay sờ qua gáy những mong tìm lại chút tóc mây bay bay đã từng gắn bó. Bỗng một nỗi buồn rất nhẹ chạm khẽ vào tim. Thư ngẩn ngơ nhấc tay ra khỏi gáy để cảm nhận gió đang vờn nhẹ trên da thịt mình. Trong cô mọi thứ mông lung quá, mơ hồ quá, Thư không cố định được suy nghĩ của mình bằng một sợi dây diều nào hết.
- Bỏ tay vào tay áo anh ấy!
- Em không lạnh mà!
- Xin lỗi
- Vì chuyện gì ạ!
- Vì kéo em đi giữa trời lạnh thế này! Không khăn, không bao tay!
- À, ở nhà cũng ngột ngạt mà anh!
- Ừ! Thế thì đi dạo chút!
Không ai nói thêm điều gì nữa! Khoảng không níu lại bởi tiếng phành phạch đến vô duyên của chiếc vespa cổ. Cơn gió đông xao mình mạnh mẽ hơn tạt qua, Thư vòng tay, chầm chậm đưa vào bao áo Tùng. Hoàn toàn tự nhiên. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc nhưng cảm giác của giây phút ấy thì còn mãi cho đến tận sau. Tùng thấy tim mình như bị ai đó mở tung cánh cửa nhỏ để gió bên ngoài tràn vào, mênh mang, mềm mềm và ngọt ngào đến lạ. Bàn tay Thư hờ hững trong bao áo như kéo hai người lại gần nhau hơn. Lưng anh như cảm nhận được thật nồng thật ấm hơi thở nhẹ của cô gái phía sau lưng. Tùng mím môi, thở hắt, đôi mắt anh xa xăm thoáng nhẹ chút suy tư không rõ rệt.
Không khí ở ngoại ô dễ chịu hơn hẳn. Tùng dừng xe bên vệ đường lặng nhìn về xa xăm. Nơi cuối chiều vàng vọt. Bầu trời xanh xao đến ảm đạm vì những cuộn mây chẳng buồn nhúc nhích. Chỉ có gió vẫn nghịch ngợm và đầy sức sống như mọi khi. Gió mang mùi đất và cỏ lồng vào khoảng không ít người qua lại. Những bông lau trắng trắng, bông bông nhẹ nhàng lả lướt trong gió. Có cảm giác mọi thứ ở đây đều bình yên đến lạ. Tùng đưa mắt nhìn Thư, đang ngồi bệt xuống vệ đường. Tay mân mê những bông lau nơi vệ đường. Đôi mắt trong veo ấy lại như bừng lên với niềm hạnh phúc giản dị là đùa nghịch cùng lau rồi hí hoáy viết linh tinh ra đường những dòng chữ vô nghĩa, dở hơi. Mặt cô thoáng cười vì những ý nghĩ gì Tùng không hiểu hết nhưng anh biết nó cũng ngô nghê và ngờ nghệch lắm như con người hồn nhiên quen được bao bọc của Thư. Anh nhớ lắm mái tóc dài cài nơ hồng của cô, nhớ ba lô thú phập phồng trên vai và cả tiếng hát trong veo lí lắc của cô.
- Em đang nghĩ gì mà vui thế?
Tùng ngồi xuống bên cạnh Thư, đất bám vào quần nghe mát rượi. Mùi đồng nội thơm nồng lẫn vào gió phả vào phập phồng cánh mũi thấy tâm hồn tươi mát và nhẹ nhõm hơn thật nhiều. Thư quay lại nhìn Tùng, cười toe:
- Em đang nghĩ dung cỏ lau làm nhà, em sống giữa đồng lau kia. Giống công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến. Khỏi phải lo nghĩ.
- Thì hoàng tử đây thôi? Đợi chờ để làm gì nữa!
- Anh thôi đi! Hoàng tử của em cưỡi bạch mã. Anh đi cái xe vừa xấu vừa kêu phành phạch! Xí
- Ờ thôi! Không thèm làm Hoàng tử nữa. Anh làm vệ sĩ cho công chúa cũng được .
- Anh biết con trai ở cạnh công chúa ngày xưa gọi là gì ko? Công Công! Haha
Thư cười rạng rỡ. Gió tạt qua làm những sợi tóc ngắn vương lại trên má làm nụ cười của cô thật tươi mới. Chiều buông nhẹ , la cà trên những vạt gió mỏng. Cô gái trước mặt anh hôm nay lạ lắm khác lắm nhưng cũng thân quen lắm. Tùng đưa tay định vuốt nhẹ những sợ tóc rối bù của Thư rồi như bối rối muốn rụt tay lại. Không lần này thì không. Tay anh đã nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, đột nhiên nghịch tung để mớ tóc ngăn tung lên trong gió. Rồi khoái chí cười. Thư quay lại nhìn anh cũng bật nở nụ cười khanh khách. Tiếng cười của họ chênh vênh trên đồng cỏ lau vương nhẹ mùi đồng nội nhạt nhòa mà bình yên đến lạ.
Lớp học im phăng phắc trong giờ học của cô chủ nhiệm khó tính. Mấy cái triết lý văn chương “vớ vẩn” Vũ Huy chẳng thế cho vào đầu tí nào. Ngán ngẩm quay sang Thụy Dương vẫn cúi mặt xuống bàn, túm tóc đuôi gà ương bướng vẫn như đùa nghịch với Huy. Huy đá nhẹ chân Dương. Không nhúc nhích. Cậu đưa tay đẩy nhẹ vào khuỷu tay. Dương vẫn lặng thinh như không. Tức chí cậu giật giật tóc cô. Dương quay lại, khó chịu lườm Huy, Huy đáp trả bằng cái bĩu môi dài cả tỉ năm. Rồi hoàn toàn dửng dưng Dương lại cúi xuống mặt bàn yêu quý của cô.
- Ơ cái cậu này!
Huy thốt lên nhè nhẹ rồi đẩy đẩy mẩu giấy về phía Dương. Sự im lặng của Dương khiến cậu bực mình lắm:
- THỤY DƯƠNG! MUỐN CHẾT HẢ?
Hơi nâng cao volume giọng một chút nhưng Huy đâu biết rằng đã to quá mức cần thiết. Người ngẩng lên không phải là Thụy Dương mà là hơn 40 cái đầu trong lớp. Cả lũ đang nhìn Huy với ánh nhìn đầy e dè, cơn thịnh nộ của cô chủ nhiệm sẽ nghiền chết cậu cho mà xem. Huy lè lưỡi nhận ra tai hại từ cái miệng vốn ăn to nói lớn của mình, nhưng biết thừa đã muộn. Cậu ngẩng mặt lên giơ tay lên đầu, lè lưỡi với mấy đứa trong lớp đang nhìn nó ngơ ngác.
- Vũ Huy! Đứng lên
- Dạ! À, lại đứng à cô!
- Lên bảng úp mặt vào tường cho tôi!
- Ôi cô ơi! Đừng! Em có phải học sinh cấp 1 đâu cô!
- Anh còn mè nheo à? Tôi là giáo viên hay anh đây?
- Dạ! Cô ạ! Có cho em cũng chả làm giáo viên đâu! Mệt não lắm ạ!
- Anh đang đùa với tôi trong giờ của đấy hả?
- Không ạ! Em đang gọi Thụy Dương thôi cô! Có sao đâu ạ!
- Đây là nơi để các cô cậu hẹn hò tụ tập yêu đương đó hả?
- Nhà trường là nơi học sinh giao lưu học hỏi mà cô! Phải giao lưu mới học hỏi được chứ ạ!
- Ra ngoài! Cút ra khỏi lớp tôi!
- Em phải ra thật à cô! Hic
- Cút…
- Vâng ạ! Hì.
Nói rồi Vũ Huy cúi xuống, nhét quả bóng rổ nhìn dưới gầm bàn vào ba lô, nhân tiện sát lại gần Thụy Dương:
- Không định về à? Định ở đây tu luyện thành chín quả với bà cô già này à?
- Vũ Huy, anh còn làm gì đấy hả? Không được lôi kéo Thụy Dương
- Em không lôi kéo thì bạn ấy cũng tình nguyện theo em thôi cô.
Vũ Huy nhìn cô, vẻ mặt rất đáng thương. Cả lũ học sinh ồ lên vì màn thể hiện tình cảm có phần lộ liễu.
- Thụy Dương không bao giờ bỏ học cả! Vì cậu hay vì bất kì ai! Thế nên cậu đừng lôi kéo con bé vào đường hư hỏng. Đừng biến học sinh lớp tôi thành người giống như cậu.
- Ồ vâng! Tùy cô ! Và… tùy bạn ấy!
Cụm từ “ Giống như cậu” thật sự khiến Vũ Huy gần như phát điên lên được. Cậu đứng phắt dậy, đẩy ghế khoác ba lô lên vai đi ra cửa, măt vẫn bừng bừng tức giận. Không ngước lại nhìn Huy lấy một lần.
- Nào chúng ta quay lại bài học! Cô hy vọng các em hiểu Vũ Huy chỉ là học sinh do ban giám hiêu gửi học nhờ lớp mình nửa năm! Cậu bạn này nay đây mai đó! Gia đình cũng không nền nếp gì nên mong các em đừng học những tính xấu của bạn ấy! Đặc biêt là…
Thụy Dươg vẫn im lặng. Măt cúi thấp xuống bàn nhưng cô hoan toàn có thể cảm nhận cái nhìn sắc lạnh của cô giáo đang hương về phía mình đặc biệt nhấn mạnh. Mặc kệ. Thụy Dương không quan tâm. Đến người gần như quan trọng nhất với cô lúc này cô còn không được phép quan tâm nữa là.
- Này!
Tiếng gọi giật lại khiến Thụy Dương giật mình. Cô vẫn là người về cuối cùng của lớp sau mỗi buổi học.
- Có nghe tớ gọi không hả?
Thụy Dương vẫn hơi khẽ ngoái đầu lại. Huy đứng dựa vào bức tường bên trái cửa lớp, hai chân bắt chéo lên nhau, đúng cái vẻ lãng tử bất cần như ngày đầu tiên anh bước vào lớp. Chỉ có ánh mắt anh không nhìn Dương, lặng lẽ chứ không còn lém lỉnh và nghịch ngợm như mọi khi. Tim Dương xáo động mạnh trước anh, cô nhớ như in khoảnh khắc anh bước vào, đáp chiếc cặp xuống bàn và đặt chân lên ghế, buộc lại dây giày và cười. .. Trong thoáng chốc, Nhã Thư, mẹ, ngôi nhà ấy… mọi toan tính, mọi hận thù, mọi nỗi đau như chưa từng tồn tại, thảng hoặc lướt qua như một cơn gió mỏng chợt đến để rồi bay đi không một vết chân để lại. Trước anh chỉ còn tình yêu, một tình yêu mãnh liệt hơn bất cứ điều gì trên đời… Dương mím môi, nuốt nước bọt, níu tim mình lại trong những nỗi niềm không thể bật ra thành lời. Mệt mỏi. Khó thở.
- Sao ban nãy không đứng lên?
- Không thích!
- Làm tớ bẽ mặt trước lớp! Vui nhỉ?
- Không!
- Thế cậu định thế nào? Định cứ yêu tớ một cách thờ ơ và lãnh đạm thế này à? Có biết nhìn cậu thế này tớ muốn phát điên lên được không?
- ...
- Có chuyện gì thì nói với tớ đi! Cứ im lặng vậy tớ biết thế quái nào được! Chả lý tớ cứ lẽo đẽo theo cậu mà không biết cậu đang nghĩ gì, đang có chuyện gì...