Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1759 Views
– á khẩu một lúc, tôi mới vội cảm ơn hắn – cám ơn ạ. Ơ, nhưng mà, ai thèm yêu anh chứ.
_Haha, đã nấm lùn lại còn ngố nữa, dễ thương thiệt. Giống y con Dinga này.
_Ơ...
Nghe hắn nói mà tôi bỗng đỏ bừng mặt, không biết có phải khen không nhưng vẫn thấy bối rối.
_Lại chuyện gì thế?
Hạo Du xuất hiện đằng sau tôi từ khi nào, ánh mắt lại “tóe ra lửa”, hic TT_TT
_Ra đây là người cô bé chủ động cầm tay hả. Đi đâu mà cứ để cô bé chạy lung tung một mình thế, xinh thế này dễ bị bắt cóc lắm đấy.
_Anh ta là ai vậy Tiểu Minh? – Hạo Du nói dằn từng tiếng.
_Anh ấy lấy hộ em con mèo.
Đáp lại lời Hạo Du, tôi đưa Dinga lại cho anh xem ngay. Nào ngờ anh để luôn nó lên tủ rồi kéo tôi đi luôn. Bây giờ tôi mới để ý anh đang cầm cái mũ len đen lúc này tôi đội và khen đẹp. Dừng lại ở quầy thanh toán, anh để nó cùng cái túi lên rồi nhìn tôi, giọng lạnh tanh:
_Bỏ đi, con mèo xấu như thế có gì mà xem. Đống đồ này đã trả tiền chưa?
_Chưa ạ.
_Ừm, thanh toán cho em tất cả ạ.
Hạo Du nói rồi để thẻ tín dụng lên bàn. Tôi vội cản anh ngay:
_Ơ, quà này để em trả chứ.
Tôi nói rồi chưa kịp lấy ví ra đã bị anh cho một cái nhìn vô cùng đáng sợ. Tôi liền im luôn. Đứng yên chờ anh trả tiền xong, tôi còn ngước nhìn lại con mèo và anh chàng kia. Ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi vì hành động vừa nãy của Hạo Du. Tôi cũng chẳng biết sao Hạo Du lại như vậy, hic. Đang cười gượng gạo đáp trả anh ấy thì tôi bị Hạo Du kéo luôn ra ngoài, cứ như con nít bị quản lý vậy.
Đi ra đến chỗ để xe mà Hạo Du vẫn không nói gì, tôi cũng lặng yên ngồi lên xe. Chưa kịp đi, tôi bỗng nghe có tiếng gọi và một bàn tay kéo tay tôi lại.
_Đợi đã, cô bé. Tặng em này, nhìn em có vẻ rất thích nó.
Ôm Dinga trong tay, tôi sung sướng quá, toe toét nói cảm ơn anh ấy. Mặc dù rất ngại nhưng tôi thích nó kinh khủng >.<
_Trả lại đi. – giọng Hạo Du lạnh lùng.
_Ơ dạ...
_Trả nó lại.
Hạo Du lặp lại đến lần thứ hai tôi mới hiểu. Sao anh lại không thích nó chứ, Dinga xinh thế này cơ mà.
Tôi ôm con mèo tiếc nuối, nhìn anh “cười nửa miệng” với ánh mắt rất “thảm”.
_Là cô bé thích mà, anh là bố cô ấy đấy hả, sao lại vô lý như thế.
_Em có thích nó không?
Hạo Du hỏi mà cứ như quát, làm tôi giật cả mình, không dám nói là thích nữa, hic.
_Không...không ạ TT_TT
_Aizz..., thôi được rồi. Bao nhiêu tiền con mèo đó?
_Tôi muốn tặng cô bé, khỏi phải trả lại tiền.
_Vậy thì cảm ơn.
Hạo Du nói rồi phóng xe đi luôn, làm tôi chưa kịp cảm ơn anh kia thêm lần nữa. Bám chặt lấy Hạo Du, tôi quay lại nhìn anh kia cúi đầu cám ơn đến mấy lần. Đến lúc nhìn thấy anh ấy gật đầu, tôi mới yên tâm quay đầu lại, vòng tay ôm chặt lấy Hạo Du. Bỗng anh gạt tay tôi ra.
_Đừng có mà ôm tôi, đi mà ôm lấy con mèo đấy.
Nghe anh nói mà tôi cười méo xẹo, chẳng biết phải làm thế nào. Hạo Du làm sao vậy chứ, sao anh ghét con mèo đến vậy >.<
_Ai cũng quen đơn giản thế à, có chồng rồi mà còn như vậy có coi được không?
“...có chồng rồi mà còn như vậy có coi được không?”, ra là anh giận tôi chứ không phải ghét con mèo >.<
_Hic, anh giận em hả Hạo Du?
Lần này tôi hỏi, anh lơ luôn tôi đi, không thèm trả lời, hic. Thế là tôi cứ vòng tay ôm lấy anh, mặc kệ anh, tôi nhất quyết không bỏ tay ra. Anh gạt tay tôi ra không được đành phải để cho tôi ôm, hihi.
_Lần sau đừng có như thế, tôi ghét vậy.
_Có gì đâu mà ghét chứ.
_Còn không? Sao không nhờ tôi lấy giúp mà lại để hắn.
_Hic, thì em đâu biết, lúc em định bảo anh thì không thấy anh đâu. Đúng lúc đó, anh ấy ở đâu lại giúp em chứ bộ.
Tôi vừa nói xong, Hạo Du bỗng dừng xe lại rồi bảo tôi xuống xe. Huhu, không phải anh giận quá mà định bỏ tôi ở đây đấy chứ.
_Sao thế anh?
_Xuống xe đi.
Lần này, nghe giọng Hạo Du không mấy...ghê gớm như trước, nên tôi đành đi xuống. Rồi bất ngờ thấy Hạo Du lấy cái mũ từ giỏ xe ra rồi loay hoay đội lên đầu tôi. Tôi nhìn anh, xúc động, không nói được lời nào. Chắc lúc đó anh gọi điện thoại xong đi lấy mũ cho tôi nên mới bỗng dưng biến mất như thế.
Anh chỉnh mũ cho tôi xong rồi còn vuốt tóc tôi, lúc nãy đội thử tôi đã tháo búi tóc ra rồi.
_Mua cho cô đó, thích không?
_Thích lắm ạ.
_Ừ, nhìn...xinh lắm. Lên xe đi.
Anh nói gọn rồi lên xe ngồi luôn. Tôi lúc này vẫn còn khá bối rối, luống cuống theo ngồi sau anh mà không nói được lời nào. Anh...anh vừa khen tôi đó, khen tôi xinh đó, thích ghê cơ >.<. Thế mà nãy anh còn kêu tôi như trẻ con nữa, hihi.
Một tay tôi ôm Dinga còn một tay vòng ra trước ôm lấy anh, sợ ngã, mặc dù anh đi khá chậm. Tôi ngó đầu ra trước:
_Hạo Du, em gọi Dinga là Tiểu Hạo nhé.
_Tiểu Hạo?
_Vâng, thì anh là Hạo Du nên nó là Tiểu Hạo.
_Không, tôi ghét nó...