Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1838 Views
Tôi gần như phát khùng lên, không thể nào mà giữ nổi bình tĩnh nữa, xém chút là tôi cho điện thoại dính tường luôn. Nếu…nếu Tiểu Minh làm chuyện dại dột ấy, phải rồi, chính em đã nói nếu tôi không về bên em, em sẽ chết, không lẽ em làm thật. Không…không, em cũng nói sẽ nhắn tin cho tôi, nhưng em đâu nhắn, không…không…
_Hạo…Hạo Du, anh sao thế, mặt anh…mặt anh nhìn đáng sợ quá.
Tôi mặc kệ, không hề để ý đến Tiểu Giang đang ở bên cạnh. Tay tôi run run mở Hộp thư, lẽ nào… Có một tin nhắn từ ngố với ba chữ cuối: vĩnh biệt anh. Hóa ra đúng là vậy.
_Tiểu Giang, sao em lại làm như vậy, em có biết chuyện tồi tệ gì đang xảy ra không hả.
Tôi giận điên lên, không kiềm chế được mà quát lớn. Tiểu Giang vẫn làm vẻ mặt vô tội, nếu không phải em thì ai đã đọc tin nhắn Tiểu Minh gửi cho tôi chứ.
_Anh…anh nói gì, em…em không hiểu.
_Có phải chính em, em đã đọc tin nhắn ở máy anh, phải không, hả? – tôi ghì chặt lấy vai em, lắc mạnh, ánh mắt giận dữ hướng vào em như có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì.
_Em…em…
_Tiểu Giang, em thật quá đáng.
Tôi hét lên rồi lao ra khỏi nhà. Cả cơ thể nặng nề vì bị sự tức giận và lo lắng đè lên. Tôi vừa đi vừa ước những gì tôi đang nghĩ đây không phải là sự thật. Làm ơn đi mà, Tiểu Minh, xin em đừng làm sao. Chỉ cần em bình yên, tôi sẽ không làm em đau khổ nữa, tôi sẽ về bên em, chỉ làm chồng em mà thôi. Tôi hứa sẽ yêu em hơn cả những tình cảm em dành cho tôi. Tiểu Minh, chỉ xin em đừng “biến mất” theo cái cách đáng sợ đấy. Tiểu Minh à, tôi đang về bên em đây.
Nhìn thấy cánh cửa nhà trước mặt, tôi chỉ muốn lao ngay ra khỏi xe. Bất chợt, tôi nhìn thấy Đình Phong đang đứng trước cửa gào thét tên em. Có lẽ hắn cũng lo lắng cho em mà đến.
_Tiểu Minh…
Tôi cũng hét lên rồi vứt xe đấy chạy vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Đình Phong đã lao ngay vào trong trước, vừa chạy vừa gào tên em. Tôi không kịp đóng cửa cũng vội chạy vào.
_Tiểu Minh…Tiểu Minh, em sao thế này, đừng làm anh sợ, Tiểu Minh…
Mới vào đến cầu thang, tôi đã nghe tiếng thét thảm thiết của Đình Phong. Tim tôi như ngừng đập, đầu óc quay cuồng. Lao vội lên phòng em, tôi chết trân khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trong phòng. Em của tôi…em của tôi, máu…máu nhiều lắm đang chảy ra từ cổ tay trắng ngần của em, một vũng chất lỏng đỏ tươi đang vây lấy cơ thể em. Tiểu Minh, em nằm trong lòng Đình Phong, mắt em cứ nhắm nghiền lại, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, chỉ còn đôi môi vẫn còn giữ lại được một chút sắc hồng. Tiểu Minh sao vậy chứ, sao em lại bị thương thế kia, sao lại im lặng đến thế, sao không quay ra nhìn tôi…
_Mau…mau…gọi cấp cứu…nhanh lên…
Chương Xxxii: Buông Tay (2)
Nhìn em được đẩy vào phòng cấp cứu rồi mà người tôi vẫn cứ mềm nhũn, hai chân cảm giác như có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, toàn thân tôi run rẩy, mắt mơ hồ nhìn xung quanh toàn màu trắng. Tôi bám tay tựa vào tường, cố gắng hình dung mọi chuyện đang xảy xa. Là…là Tiểu Minh cắt cổ tay tự tử. Đình Phong em rồi…hét tôi gọi cấp cứu, sau đó thì Tiểu Minh đã được đưa đến đây, em vừa được đưa vào phòng cấp cứu kia.
Hình dung ra tất cả mọi chuyện rồi, người tôi bỗng đổ ập xuống, nhưng nỗi đau đè nặng hai đầu gối không thể nào bằng nỗi đau trong lòng tôi lúc này. Sự sợ hãi đang níu lấy tôi làm tôi không sao đứng vững được. Tiểu Minh, em sẽ không sao chứ. Không…sẽ không sao đâu mà, em không nỡ rời xa tôi đâu.
Tôi như người đang đắm chìm trong bóng đen của sự lo sợ, cố gắng tìm đến cánh cửa ánh sáng trong cái nơi tối tăm ngột ngạt ấy. Tôi đang tự an ủi mình, đang cố giữ bình tĩnh. Tôi lần lên ghế bệnh viện ngồi rồi đưa mắt nhìn về phía Đình Phong, hắn ta chắc cũng lo cho Tiểu Minh lắm, tôi thấy hắn cứ đi đi lại lại. Thế rồi, bất ngờ hắn quay ra nhìn tôi, rồi tiến lại càng ngày càng gần. Tôi cứ ngồi trên ghế chờ xem Đình Phong định làm gì. Hắn đến trước mặt tôi rồi bất chợt nắm lấy cổ áo tôi, bàn tay nắm lại hình quả đấm và tung ngay vào mặt tôi. Trong cái tình trạng đứng cũng không vững này, tôi bị cú đấm của hắn làm ngã ngay ra sàn. Khóe miệng bỏng rát, tôi đưa tay lên thì đã thấy máu chảy ra. Hắn lại xốc cổ áo tôi rồi lại đấm, miệng không ngừng chử i rủa:
_Thằng khốn, mày có đáng được làm người không thế hả. Tiểu Minh có lỗi gì với mày mà mày đối xử với cô ấy như thế, hả. Mày nhìn lại mày không mà còn làm cô ấy khổ sở như vậy…
_Khốn khiếp, sao Tiểu Minh có thể yêu một người như mày chứ. Mày không có lương tâm nữa hả, sao không dám nói gì, hả. Nếu cô ấy có làm sao, người tao cho biến mất khỏi cuộc đời này đầu tiên sẽ là mày đấy. Mà mày có chết đi rồi cũng chẳng thể chuộc hết lỗi lầm với Tiểu Minh được đâu, mày hiểu không? Tao sẽ cho mày sống không bằng chết, thằng khốn, rồi mày sẽ từ từ nếm trải sự đau khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng, nhớ đấy.
Hắn chử i rồi bỏ đi, không quên ném cho tôi một cái nhìn đầy sát khí. Tôi nằm ra đất một lúc rồi mới lồm cồm bò dậy, nhổ hết máu ở miệng đi. Haiz, mới đấm tôi có ba quả mà đã dừng lại rồi sao, tôi đang mong hắn đánh tôi thêm đây. Cũng may nhờ có hắn mà tôi mới tỉnh táo hẳn ra, cảm giác sợ hãy cũng bớt đi phần nào, chỉ còn lại sự lo lắm đang chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí. Tôi thở dài, thẫn thờ nhìn về phía phòng cấp cứu đang đóng kín cửa, Đình Phong vẫn cứ đi lại ở bên ngoài, hẳn là lo cho Tiểu Minh lắm.
Hic, không biết Tiểu Minh thế nào rồi, sao vẫn chưa thấy ai đi ra vậy, tôi lo cho em chết mất thôi. Nếu em có chuyện gì…Đình Phong nói đúng, tôi có chết đi cũng không thể chuộc lỗi với em được. Tiểu Minh ơi…xin em đừng làm sao mà…
Tôi nhìn về phía căn phòng kia, tay chắp lên ngực. Tôi…chưa bao giờ tin vào cầu nguyện, nhưng chỉ lần này thôi, tôi sẽ tin mà. Cầu trời, tôi là người có lỗi, xin đừng bắt tội em, xin hãy để cho em được sống. Cầu trời…
Thế rồi, cánh cửa kia bỗng bật mở. Không nghĩ được gì thêm, tôi lao vội đến chỗ vị bác sĩ vừa từ bên trong đi ra, cuống cuồng hỏi:
_Tiểu Minh, cô ấy không sao chứ, bác sĩ, bác sĩ…
_Tiểu Minh…
Chưa kịp nghe vị bác sĩ kia nói gì, tôi đã nghe tiếng gọi Tiểu Minh của Đình Phong. Một chiếc giường bệnh vừa được đẩy ra. Tôi cũng quên luôn bác sĩ, chạy ngay đến bên em. Tiểu Minh nằm trên giường kia, mắt cứ nhắm nghiền. Sao tôi gọi mãi mà em chẳng có phản ứng gì vậy chứ. Tôi siết chặt lấy bàn tay cắm đầy mũi kim của em, sợ hãi nhìn về phía bác sĩ. Nhưng Đình Phong đã đến chỗ ông ta trước tôi. Ánh mắt hắn nhìn cứ như định đánh người ta vậy. Tôi có thể hiểu, hắn đang lo cho Tiểu Minh lắm mà.
_Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại hả, Tiểu Minh sao rồi, có chuyện gì mà sao cô ấy vẫn chưa lại vậy hả.
_Cậu cứ bình tĩnh. Tình trạng của cô bé không đáng lo ngại lắm, cũng may chưa cắt đứt động mạch chủ và đưa đến viện kịp thời. Cô bé chưa tỉnh lại là do cơ thể quá yếu, lại bị mất máu khá nhiều nên tạm thời sẽ vẫn bị hôn mê. Nhưng cậu cứ yên tâm, cô bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô bé sang phòng hồi sức, hãy đi làm thủ tục nhập viện cho cô bé đi.
Vị bác sĩ kia ôn tồn nói, có lẽ cũng quá quen với những tình huống thế này nên không cảm thấy sợ. Haiz, vậy là may mắn rồi. Vợ của tôi, cô ấy sẽ mau tỉnh lại thôi. Vậy là tôi có thể yên tâm đi phần nào rồi.
Rồi tôi lại thấy tên Đình Phong kia hét vào mặt bác sĩ.
_Được rồi. Hãy sắp xếp cho cô ấy ở phòng VIP, cô ấy phải được điều trị trong điều kiện tốt nhất.
_Nhưng các phòng VIP đều đã…
_Tôi không cần biết. TÔI MUỐN TIỂU MINH PHẢI ĐƯỢC Ở PHÒNG VIP, nghe rõ chưa. Tôi sẽ trả gấp đôi, à gấp ba lần tiền viện phí, gấp bốn cũng được.
_Thôi được rồi, chúng tôi sẽ hỏi ý kiến viện trưởng.
_Không phải hỏi gì cả, tôi sẽ gọi cho ông ta sau, mau đưa Tiểu Minh về phòng đi, phòng tốt nhất ấy, nghe chưa.
_Được rồi, sắp xếp phòng VIP 1 cho cô bé.
Ông bác sĩ nói rồi dời đi ngay, giường Tiểu Minh nằm cũng bị đẩy đi. Tôi vội chạy theo, tay vẫn cứ nắm lấy tay em không rời. Mắt em vẫn cứ nhắm nghiền lại, khuôn mặt không còn tý sức sống nào. Tiểu Minh à, em tỉnh lại đi chứ, nhìn anh đi em, đừng có ngủ nữa mà.
Chương Xxxii: Buông Tay (3)
Căn phòng VIP 1 phủ một màu trắng lạnh lẽo, không gian yên ắng đến ngột ngạt. Tôi đứng bên cửa sổ duy nhất trong phòng, đôi lúc định kéo rèm ra cho ánh sáng lọt vào nhưng Đình Phong đã lại kéo ngay lại, chắc hắn sợ nắng làm chói mắt em ngủ. Mà nắng xuân thì có gì chứ.
Tôi quay người nhìn về phía giường bệnh, Tiểu Minh vẫn nằm bất động trên giường, một tay quấn băng trắng còn tay kia thì cắm dây rợ nhằng nhịt, nước treo trên cái bình trên đầu giường, cứ vài giây lại có một giọt chảy vào người em...