XtGem Forum catalog

Cửa Tiệm Giặt Là

Posted at 25/09/2015

648 Views

Nhưng giờ đây, dường như mọi chuyện đã thay đổi. Cảm giác của JoonHyung đối với tôi không còn như trước, giống như anh ta không cần phải lấy lòng tôi nữa. Mặc dù tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trước việc đó, việc anh ta quan tâm đến tất cả những chuyện này lại làm tôi lo lắng. Tại sao anh ta lại nhất quyết phải tìm ra sự thật, trong khi gần như chẳng có liên quan gì đến anh ta ngay từ đầu? Hay là có nhỉ?
"Hmmm." JoonHyung cúi người ra phía trước, nhìn về phía toà nhà đổ nát đằng trước xe. Anh ta lái xe chậm dần lại.
"Anh biết nơi này sao?" Byul hỏi.
"Đáng tiếc là có. Tôi đã từng cư ngụ ở đây vài tháng, công của Bada đấy. Khi đó tôi cần phải trốn, và cái nơi xập xệ này là nơi duy nhất có thể dùng trong thời gian đó." Anh ta nó ivới giọng chán nản. Nhớ lại căn hộ đẹp đẽ của anh ta trong thành phố, tôi có thể hiểu được tại sao anh ta lại ghét phải trôn trong những nơi như thế này. Thành phố này không hề an toàn. Cho bất cứ ai trong số chúng tôi.
"Tụi cớm không bao giờ đến đây" JoonHyung tiếp tục. "Cộng đồng ở đây có luật lệ của riêng họ."
"Vậy anh có biết Admere ở đâu không?" Byul hỏi.
"Nhà máy bỏ hoang gần bờ biển, phải không?"
Byul gật đầu.
"...Hay lắm," JoonHyung nói giọng mỉa mai. "Cái con bài này cổ lỗ. Cổ lỗ quá rồi."
***
"Lối này..." Byul nói. Cô bé dễ dàng tìm được công tắc đèn và bật đèn hành lang. Chắc chắn cô bé đã từng đến đây trước đó.
Chúng tôi đi theo cô bé dưới ánh sáng chợp chờn. JoonHyung nói nhà máy chỉ mới bỏ hoang vì công ty phá sản, nhưng nơi này dường như đã bị bỏ phế hàng năm trời. Bụi phủ khắp nơi, bay lơ lửng trong không khí, bốc lên mùi cũ kỹ lâu ngày. Cảm giác lo lắng. Tôi không thích cảm giác này. Tôi dùng ống tay áo bịt miệng và mũi lại cho đỡ bụi.
Tôi dán mắt vào cái túi Byul đang giữ chắn chắn bên người. Cô bé ghì chặt quai túi, cố gắng xua đuổi nỗi lo lắng về những gì sắp đến. JoonHyung sải bước đằng sau chúng tôi, vẫn giữ nguyên bộ dạng "giang hồ" của anh. Một bóng đèn vụt tắt, tôi có thể cảm thấy rõ Noeul siết chặt bàn tay tôi. Anh đã không rời tay tôi kể từ khi chúng tôi rời căn hộ.
"Anh đã... nhớ ra thêm chút gì chưa?" Tôi hỏi Noeul.
"Chưa... Có... Anh không biết nữa. Thật khó để diễn tả... mọi thứ dường như đang đảo lộn hết cả..." Anh trả lời. Và tôi không hỏi thêm nữa, vì tôi sợ rằng hỏi thêm sẽ chỉ làm mọi việc trở nên rắc rối. Chúng tôi tiếp tục đi...
Cả toà nhà mang một vẻ kỳ quái, nhưng điều đó không làm tôi hoảng sợ. Vậy thì tại sao... tại sao tôi lại run lên như vậy?
***

Byul dẫn mọi người đi về phía căn phòng phía sau, tít mít sâu trong khu văn phòng của nhà máy cũ. Khi cô bé mở hé cánh cửa, Hikaru nhận thấy đèn trong căn phòng đã sáng sẵn. Dường như có ai đó đang đợi họ. Byul đẩy nhẹ cánh cửa, vừa đủ rộng để mọi người thấy Fany đang ngồi đợi một cách hẫn nại trên chiếc trường kỷ đặt gần cửa ra vào.
"Byul!" Fany lập tức đứng dậy đi về phía cô và những người khác. "Hikaru... Cám ơn Chúa! Mọi người không sao cả chứ? Vẫn an toàn chứ?"
"Vâng... em nghĩ vậy..." Byul mỉm cười. "Chị Hikaru và anh Noeul đi cùng em đây rồi. Cả Joon nữa."
"Joon nữa sao?" Fany nhìn qua chúng tôi về phía JoonHyung. Anh đang đứng dựa vào tường, gương mặt căng thẳng chờ đợi.
"Em nghĩ là để Joon đi cùng cũng chẳng sao." Byul giải thích.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu ý định của Byul, nhưng Fany vẫn gật đầu và quyết định rằng ý kiến của cô chắc chắn phải có lý do chính đáng: "Được rồi."
Fany lần lượt nhìn mọi người, và ngạc nhiên dán chặt ánh mắt vào Noeul. Anh há miệng kinh ngạc trước sự giống nhau đến kỳ lạ giữa họ. "Trời đất quỷ thần ơi... em hoàn toàn đúng, Byul.". Hikaru nhìn sang Byul thắc mắc, không hiểu cô bé đã nói gì với Fany.
"Em.....