XtGem Forum catalog

Cửa Tiệm Giặt Là

Posted at 25/09/2015

505 Views


Tôi nhìn xuống những thứ mình đang ngồi trên. Đây không phải là giường của tôi.
Tôi nhìn xung quanh. Là một căn phòng rộng thênh thang với gạch lát nền rất đẹp, những món đ62 gỗ màu trắng và rèm cửa bằng lụa.
Đây càng không phải là nhà tôi. Thế thì tôi đang ở chỗ quái nào vậy hả trời?!? Cuống cuồng, tôi bật dậy khỏi giường và chạy về phí cửa.
"Ê, này này, đừng có thế chứ. Không sao đâu!" Anh chàng kia gọi với theo tôi. Nhưng mà tôi làm sao có thể bình tĩnh được khi mà thậm chí không biết anh chàng này rốt cuộc là ai nữa.
"Đây là đâu?" Tôi hét lên.
"Nhà tôi."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện và nhìn xuống những thứ mình đang mặc. Đây không phải là quần áo của tôi nốt. Mà thực ra tôi chỉ đang mặc một cái áo sơ-mi nam rộng lùng bùng, không gì khác. Còn chân tôi. Ôi...
"Anh đã làm gì với tôi?? Nói ngay" Tôi lại hét vào mặt anh ta. Anh tiến đến gần tôi, nhưng cứ tiến lên một bước là tôi lại lùi về một bước. "KHÔNG! Tránh xa tôi ra!"
"Awww, ý em là sao, "Anh đã làm gì với tôi" à? Chả lẽ em không nhớ gì sao? Đêm qua khi chúng ta nói chuyện đó, và sau đó chúng ta đã..."
Tôi chộp lấy một cái hộp ngay gần tôi và ném thẳng vào hắn " Đứng nguyên đó!"
"Nào, Hikaru, bình tĩnh lại em, anh..."
"Anh nói cái gì? Sao anh biết tên tôi? Tôi chưa từng nói với ai tên của tôi! Anh là thằng quái nào vậy hả? Và quần áo của tôi đâu?"
"Chính em nói tên của em cho anh mà, nhớ không? Và quần áo của em đang để ngay cạnh chân đèn kia kìa." JoonHyung chỉ tay qua chỗ cái đèn ngủ. Quần áo của tôi đã được gấp gọn gàng để bên cạnh. Tôi vội vàng chạy đến vơ lấy cái quần và mặc vào.
"Nghe này, tôi không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù có là chuyện gì, thì Không là gì cả. Anh đã nghe rõ chưa, Không gì cả!" Tôi vừa hét vừa chỉ tay vào mặt anh ta.
"Hà? Em đang nói cái gì thế? Đêm qua có xảy ra chuyện gì đâu."
"Và làm sao tôi biết rằng anh đang nói thật?!" Tôi lại chạy ra phía cửa nhưng JoonHyung bám theo tôi không rời thành ra cả hai cứ chạy quanh cái bàn.
"Anh nói thât mà."
"Anh cút đi!"

"Tất cả những gì chúng ta đã làm đêm qua là..."
"Đừng chạm đến tôi!"
"..là ngồi nói chuyện trong quán đó. Và cũng đã uống mấy ly. Và..."
"Để cho tôi yên!"
"... rồi chúng ta về nhà anh... lại nói chuyện... và ngay trước khi em bất tỉnh nhân sự..."
"Tôi có ngất đi thì anh cũng không có quyền..."
"...Anh không biết nhà em ở đâu. Và anh cũng không tài nào đánh thức nổi em. Em say quá. Vì thế mà anh đã gọi một cô giúp việc lên thay đồ cho em vì em ướt như chuột lột... Đừng có lo, lúc đó anh cũng không ở trong phòng đâu. Anh chưa nhìn thấy gì cả nhé, hứa danh dự đấy! Anh không có đồ ngủ của phụ nữ ở đây, nên đành cho em mặc tạm một cái áo của anh..."
Tôi đứng lại không chạy nữa. Mệt hết cả hơi. Tôi bèn ngồi bệt xuống sàn và nghe hắn nói tiếp.
"Đây là phòng dành cho khách ở lại của nhà anh. Anh xin lỗi, anh cũng biết là đáng ra anh không nên ở lại cùng em ở đây, nhưng vì lúc nửa đêm anh ngủ không yên tâm nên chạy qua xem em thế nào. Chắc hôm qua là lần đầu em uống rượu hả?"
Cũng có thể. Ờ mà đúng rồi đấy. Có sao không?
JoonHyung tặc lưỡi. "Anh nghĩ là anh đã ngủ gật trên ghế ở đây. Nhưng anh không cố ý. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em."
"Xì."
"Giờ thì em hiểu rồi chứ? Và anh không còn là thằng quái nào ở đây đấy chứ?" Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêng nghiêng đầu và cười với tôi. Rõ là cái đồ sói đeo nơ. Nhìn thì vừa cao lớn, mặt lại ngầu như găngxtơ mà đòi ra vẻ nhí nhảnh.
"Vẫn."
" *thở dài* Thế nào cũng được... Néu em muốn đi, để anh dẫn em ra..."
"Tôi tự đi được rồi. Cảm ơn ." Tôi đi qua mặt hắn, về phía cái cửa gần nhất. Hoá ra là cái phòng chứa đồ. Mở cái cửa thứ hai, hoá ra là nhà tắm...