80s toys - Atari. I still have

Công tắc tình yêu

Posted at 27/09/2015

431 Views



Tiểu Quang đặt cô lên băng ghế sau, rồi đóng cửa xe lại, bản thân gã thì ngồi lên ghế lái phụ. Chiếc xe lặng lẽ khởi động, cánh tay Chu Tiểu Manh dần dần hồi phục được sức lực, cô chầm chậm kéo váy xuống dưới đầu gối. Lúc đánh nhau, cô dùng sức quá độ, cái váy đã rách toạc ra.

Tiểu Quang không ngoảnh đầu lại, nói bằng giọng đều đều không chút tình cảm:

“Anh Mười bảo, tối nay không về nhà, dặn tôi nói lại với cô, sau này đừng tách khỏi lái xe đi lung tung. May mắn được một lần, không may mắn được lần thứ hai đâu. Nếu bị người ta bắt cóc thật thì đừng mong anh ấy đem tiền ra chuộc cô về.”

Tiểu Quang nói gì cũng đều dùng giọng điệu nhàn nhạt đó. Chu Tiểu Manh biết, ngữ khí của Chu Diễn Chiếu khi ấy chắc chắn phải khắc bạc hơn thế vạn lần, cô gần như có thể tưởng tượng ra được nét mặt của anh ta lúc nói những lời này, chắc hẳn hết sức chán ghét, nói không chừng, anh ta còn tưởng cô cố ý giở khổ nhục kế cũng nên.

Chu Tiểu Manh vừa mệt vừa buồn ngủ, bèn ngủ thiếp trên xe luôn. Tới khi về đến nhà, xe dừng lại, người giúp việc mở cửa xe, cô mới tỉnh dậy. Dì Tôn vừa trông thấy cô, ánh mắt thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì. Chu Tiểu Manh lên lầu soi gương, mới biết trán mình đã tím bầm một mảng lớn, sưng to như quả trứng gà. Sau đó lúc đi tắm, cô lại phát hiện hai cổ tay mình đã bị bóp đến tím đen, những chỗ như đầu gối đều bị cọ xát trầy cả da. Lúc tắm cô đã hết sức cẩn thận, nhưng vết thương dính nước vẫn đau buốt. Hộp thuốc để trong phòng chứa đồ ở tầng dưới, Chu Tiểu Manh cảm thấy mệt nhoài, vả lại vết thương đều rất nông, cũng không chảy máu nữa, nên chỉ tùy tiện lấy khăn bông lau qua, rồi ngã vật ra giường ngủ luôn.

Có lẽ tại di chứng của thuốc mê, cô ngủ một giấc sâu, còn nằm mơ thấy rất

nhiều hình ảnh hỗn loạn. Trong mơ, cô vẫn còn nhỏ, khoảng ba bốn tuổi gì đó, cái tuổi mới bắt đầu ghi nhớ được sự việc. Ký ức ban sơ rõ ràng nhất của cuộc đời cô, ấy là khi cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, nằm rạp trên bệ cửa sổ nhìn Chu Diễn Chiếu trên cái cây bên ngoài. Lúc bấy giờ, anh ta chẳng qua mới chỉ tám chín tuổi, ngày nào cũng leo lên ngọn cây.

“Lợn con!” Khi ấy cô tròn ung ủng, gương mặt núng nính, người lớn đều rất yêu thích, chỉ có mình anh ta gọi cô là lợn con.

Tuy cô còn nhỏ, nhưng cũng biết trong giọng điệu của anh ta có ác ý. Thấy cô không phản ứng, anh ta lại làm mặt xấu: “Đồ con hoang!”
Anh ta lấy cành cây chọc cô, nhưng khoảng cách rất xa, cành cây chỉ phất qua mặt cô. Cô bị vật màu xanh lòa xòa ấy quét phải, sợ đến nỗi khóc toáng lên, quay đầu chạy đi tìm mẹ. Cô biết mẹ mình ở trong căn phòng lớn bên cạnh, vừa khóc vừa đập cửa, nhưng người mở cửa lại là Chu Bân Lễ, ông bế bổng cô lên hỏi: “Tiểu Manh, sao vậy?”

Cô cắn môi khóc nức nở, một mực kêu lên: “Mẹ ơi!”

“Mẹ đi làm rồi.” Ông Chu Bân Lễ một tay ôm cô, một tay móc khăn mùi soa ra lau nước mắt cho cô: “Sao thế con? Ngoan, đừng khóc nữa…” Cô thút tha thút thít chỉ chỉ tay về phía cửa phòng mình, ông bèn ôm cô về phòng, vừa đúng lúc Chu Diễn Chiếu móc người trên chạc cây, ném một viên đá vào cửa sổ. “Cạch!” một tiếng, viên đá đập phải bệ cửa sổ bật lên, suýt nữa bay trúng mặt ông. Chu Tiểu Manh lại sợ hãi khóc toáng lên, còn ông Chu Bân Lễ đùng đùng nổi giận quát: “Chu Diễn Chiếu!”

Chu Diễn Chiếu hiển nhiên không ngờ ông Chu Bân Lễ lại đột nhiên ôm Chu Tiểu Manh bước vào, bị ông quát cho một tiếng, nhất thời hoảng hốt, thân hình loạng choạng rơi xuống.

Chu Tiểu Manh còn nhớ loáng thoáng, sau đó Chu Diễn Chiếu bị ngã gẫy tay, nằm viện một thời gian dài, lúc về nhà vẫn phải bó bột. Khi ấy Chu Diễn Chiếu đã đi học, ba tháng bỏ lớp, toàn bộ đều do mẹ cô giúp anh ta phụ đạo từng chút từng chút một. Lúc học bài, Chu Diễn Chiếu ghét nhất là cô cứ

quanh quẩn bên cạnh, nhưng anh ta lại không dám bắt nạt cô trước mặt mọi người, chỉ nhân lúc không có ai mới mắng cô “Đồ sao chổi!” “Đồ con hoang!” Có một lần bị ông Chu Bân Lễ nghe thấy, lúc đó ông vẫn còn trẻ, tính khí rất nóng nảy, lập tức cầm một chiếc bình sứ màu thời Đường to tướng để cạnh chân mình ném về phía con trai.

Cái bình sứ to tướng tưởng như sắp đập trúng người Chu Diễn Chiếu, thì mẹ cô đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy anh ta kéo vào lòng. Món đồ sứ ba màu đời Đường đập mạnh lên lưng mẹ cô, khiến bà phải nhập viện khâu mười mấy mũi. Sau sự kiện này, ông Chu Bân Lễ không đánh Chu Diễn Chiếu lần nào nữa. Mà từ đó trở đi, Chu Diễn Chiếu cũng dần dần tử tế với cô hơn, tới khi cô vào tiểu học, hai người đã như anh em ruột thịt.

Hồi mười mấy tuổi, Chu Diễn Chiếu đã làm mưa, làm gió cả nửa khu thành Đông, toàn thành phố có mười mấy trường trung học, không ai không biết đến anh ta, còn có biệt hiệu gọi là cậu Mười bạt mạng. Chu Bân Lễ lúc bấy giờ đã làm ăn rất lớn, ông bỏ ra một khoản kếch xù, đưa anh ta đến học ở trường danh tiếng, nhưng vẫn là thành tích hạng bét, đánh nhau hạng nhất. Chu Tiểu Manh nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, nhưng cũng thường nghe các học sinh nam lớp trên lén lút thì thầm kể về những sự tích huy hoàng của anh ta. Chẳng hạn, vì một đứa con gái, anh ta đã gây chuyện đổ máu với lão đại nào đấy… là đổ máu thực sự, một đám nhãi con mới lớn học theo phim Hồng Kông, cầm dao bổ dưa xông ra phố chém nhau loạn xạ. Đêm đó không ai mất mạng, đúng là một kỳ tích, bởi may sao lúc trận chiến vừa nổ ra, có một vị thuộc hàng cha chú trong giới nghe được phong thanh, mang người chạy đến, xách cổ Chu Diễn Chiếu lên đá cho một cái, rồi tống vào xe, đưa thẳng tới phòng làm việc của ông Chu Bân Lễ. Sau khi nghe vị này nói rõ ngọn ngành, Chu Bân Lễ tuy không đánh con trai, nhưng cũng không nương nhẹ. Anh bị phạt quỳ trên con đường rải sỏi ở vườn hoa sau nhà suốt một đêm, không được ăn cơm, chỉ có Chu Tiểu Manh nửa đêm lén lút mò vào nhà bếp, trộm bánh bao mang ra cho.

Khi ấy Chu Tiểu Manh mới chừng mười tuổi, tóc cắt ngắn giống cô nhóc Maruko, mặc quần áo trẻ em hàng hiệu mà Chu Bân Lễ mua ở Hồng Kông về cho, ngồi xổm bên cạnh nhìn Chu Diễn Chiếu ăn bánh bao nhồm nhoàm như hổ đói. Cô vừa ngáp vừa tò mò hỏi: “Anh à, bọn họ đều nói bạn gái của anh đẹp lắm lắm, thật thế à?”

Chu Diễn Chiếu bị nghẹn bánh bao, trợn cả mắt lên, trừng trừng nhìn Chu

Tiểu Manh trắng trẻo mũm mĩm như cô búp bê nhỏ, hồi lâu sau, miếng bánh bao mới trôi qua cổ họng được. Anh ta nói: “Bạn gái gì chứ?”

“Thế hôm nay sao anh lại đánh nhau với người ta?” “Chuyện người lớn, em đừng có hóng hớt.”
Đôi mắt long lanh của Chu Tiểu Manh nhìn chằm chằm vào Chu Diễn Chiếu, đến nỗi da mặt anh ta nóng bừng lên, thoáng sau, ngượng quá hóa giận, anh ta mới đáp: “Được rồi! Lần sau có cơ hội sẽ cho em gặp.”

Đáng tiếc, tính nhẫn nại của Chu Diễn Chiếu quá kém, Chu Tiểu Manh còn chưa kịp có cơ hội, anh ta đã chia tay với cô gái kia rồi. Đến khi Chu Tiểu Manh thực sự nhìn thấy Chu Diễn Chiếu dẫn con gái đi nghênh ngang khắp nơi thì cô đã mười bốn tuổi, sắp tốt nghiệp cấp II.

Chu Diễn Chiếu bấy giờ không hay đánh nhau nữa, nghe nói anh ta đã trở thành “lão đại” trong lòng hầu hết lũ con trai mới lớn, xử sự càng lúc càng ra vẻ ông cụ non, cả ngày cưỡi trên chiếc Harley đi ra đi vào. Ông Chu Bân Lễ tuy đã vô số lần nói sẽ dỡ xe máy của anh ta ra, nhưng cuối cùng đều bị mẹ Chu Tiểu Manh thuyết phục, không ra tay thật.

Mẹ Chu Tiểu Manh tên là Diệp Tư Dung, ông Chu Bân Lễ kết hôn với bà đã mười năm, hết sức ân ái. Đám huynh đệ kết nghĩa với ông đều biết, những lời ông nghe không lọt tai, chỉ cần nhờ bà nói hộ, mười phần chắc đến tám chín là thành công.

Bà Diệp Tư Dung nói: “Con trai tầm tuổi này đang là lúc tinh lực dồi dào, lại có tâm lý chống đối rất mạnh, anh không cho nó đi xe máy, nó nổi điên lên đi làm chuyện xấu gì khác thì chẳng phải càng tệ hơn sao?”

Ông Chu Bân Lễ cũng đồng tình, nên rốt cuộc không động đến xe máy của con trai nữa.

Chu Tiểu Manh gặp bạn gái của Chu Diễn Chiếu cũng hết sức ngẫu nhiên. Cô vừa lên lớp 9, liền bị mấy đứa con trai học cấp III để ý. Chu Tiểu Manh mười bốn tuổi tuy vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng càng lúc càng

giống mẹ. Vẻ đẹp của bà Diệp Tư Dung, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “kinh người”. Vẻ non nớt mập mạp của cô nữ sinh cấp II Chu Tiểu Manh đã biến mất từ lâu. Bài vở nặng nề, ngày ngày phải gò lưng học tập khiến gương mặt cô tóp lại thành mặt trái xoan, da trắng như tuyết mới, thân hình dong dỏng như một đóa sen thanh khiết. Giữa đám con gái miệng còn hôi sữa, trông cô tựa như hạc giữa bầy gà.

Bị mấy tên con trai cấp III ác ý chặn đường mấy lần, sau một lần bị đối phương động chân động tay, Chu Tiểu Manh không nhịn được, đi mách với Chu Diễn Chiếu. Chu Diễn Chiếu hung hăng dẫn một đám người phóng xe Harley thẳng vào sân trường, thái độ ngang ngược, làn khói bụi bốc lên mù mịt. Ngồi sau xe anh ta là một cô gái rất xinh đẹp, đương nhiên chính là bạn gái mà anh ta vừa cưa đổ. Vào buổi hoàng hôn mang tính truyền kỳ nhất trong lịch sử trường Trung học Huệ Từ số 4, giữa giờ tan học, đám học sinh như nước triều tràn ra bị dồn vào sân tập thể thao, quây xung quanh tận mắt chứng kiến Chu Diễn Chiếu giẫm lên cánh tay một tên con trai, cúi người cầm điện thoại di động to như cục gạch gõ lên đầu nạn nhân: “Hôm nay không chặt tay mày là vì nể tình bố mày mẹ mày cực khổ nuôi mày đến mười bảy tuổi, nếu mày tàn phế rồi, bố mẹ mày sẽ phải chịu tội chịu nợ. Có điều, từ rày trở đi, em gái tao mà thiếu đi một cọng tóc, tao sẽ chặt chúng mày thành tám miếng ném cho chó ăn!”

Chu Tiểu Manh từ đó được yên thân, nhưng cũng từ đó trở thành người nổi tiếng, mãi đến khi học hết cấp III không ai dám theo đuổi cô. Trông thấy cô, ngay cả những tên con trai quậy phá nhất cũng hết sức khách khí cụp mắt xuống, chỉ sợ nhìn cô thêm một lần sẽ chuốc lấy phiền phức.



Chương 4:


Lúc Chu Tiểu Manh tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn yếu ớt, khắp người dính nhớp nháp mồ hôi. Dì Lý đỡ cô dậy, bón cho cô nửa cốc sữa, rồi nói: “Cô chủ, cô bị sốt rồi.”

Cô mộng mị suốt đêm, lúc này vẫn mơ màng như đang trong mộng, dì Lý kê đầu giường lên cao một chút để cô nằm dễ chịu hơn, đoạn lại hỏi tiếp: “Cô muốn ăn chút gì không?”

Cổ họng Chu Tiểu Manh đau rát, không biết là di chứng của thuốc mê hôm qua hay do bị cảm phát sốt, chỉ cất giọng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rưỡi.” Dì Lý biết thói quen của cô, bước tới kéo tấm rèm cửa chắn sáng dày nặng ra, nhưng chỉ mở một cánh cửa sổ nhỏ, nói: “Cô chủ, cô vừa hạ sốt, không nên ra gió thì hơn.”

Cả người Chu Tiểu Manh mềm nhũn, cô dựa lưng vào đầu giường, thấp giọng nói: “Có giờ học.”

“Tiểu Quang gọi điện tới trường, xin cho cô nghỉ hai ngày rồi.”

Chu Tiểu Manh mệt lử người, chỉ muốn nhắm mắt lại. Cửa sổ phòng cô đối diện với góc tường phía Đông Nam của khu nhà, ánh mắt cô tình cờ lướt qua, nhìn thấy trên ngọn cây bên ngoài bức tường có mắc một vật xanh xanh lốm đốm, liền hỏi: “Cái gì thế?”

Dì Lý thò đầu ra xem, rồi đáp: “Không biết trẻ con nhà nào thả bóng bay, bị mắc vào cành cây thôi.” Bà ta ngoảnh đầu lại trông thấy Chu Tiểu Manh bò dậy khỏi giường, vội vàng chạy tới nâng cô dậy: “Cô chủ, ngủ thêm chút nữa đi.”

Chu Tiểu Manh nhìn thấy quả bóng bay kia có hình của cừu con Vui Vẻ mắc trên cành cây, khe khẽ lắc qua lắc lại trong gió. Cô nhắm mắt lại, nói: “Không có gì đâu, tôi ra mồ hôi, muốn tắm một cái.”

Dì Lý biết cô sẽ tắm rất lâu, vì vậy chỉ đưa áo choàng tắm cho cô rồi lui ra ngoài. Chu Tiểu Manh khóa trái cửa phòng, rồi khóa trái cửa phòng tắm, mở vòi nước ở bồn tắm để nước chảy ùng ục, sau đó mới gọi điện cho Tiêu Tư Trí.

“Thầy giáo Tiêu ạ, em bị ốm, người nhà có giúp em xin nghỉ hai ngày, em nghĩ cũng cần báo cho thầy một tiếng.”

“Được rồi. Em vẫn ổn chứ? Tối qua tôi ra ngoài ăn cơm, thấy em bị người ta giật túi xách, bọn chúng đông người, tôi lại có một mình, thấy tình hình bất ổn nên mới kêu lên ‘cháy nhà’, may mà có rất nhiều người xông tới, bọn lưu manh ấy mới bỏ chạy đấy.”

Chu Tiểu Manh biết đây là lời giải thích của anh ta với những người khác, vì vậy cô nói: “Cảm ơn thầy giáo Tiêu, may mà có thầy đi qua.”

“Đừng khách khí, tối hôm qua anh trai em đã cảm ơn tôi rồi.”

Chu Tiểu Manh thoáng ngẩn người, Chu Diễn Chiếu? Anh ta gặp Tiêu Tư Trí rồi ư? Đây mới là mục đích Tiêu Tư Trí thả bóng bay? Chu Diễn Chiếu hoàn toàn không để tâm tới việc cô ấy bị cướp, tại sao anh ta lại đi gặp Tiêu Tư Trí?

“Anh trai em quan tâm em lắm, hỏi tôi rất nhiều chuyện về em, thành tích học tập thế nào, quan hệ với bạn bè ra sao, bình thường ngoài giờ học thích chơi với những ai.” Tiêu Tư Trí ngừng lại giây lát, đoạn tiếp lời: “Anh trai em nói, không ngờ ở gần trường học như vậy mà vẫn gặp cướp, hy vọng nhà trường chú ý thêm đến sự an toàn của sinh viên. Vậy nhé, khi nào em khỏi bệnh thì đến phòng làm việc của tôi một chút.”

Tiêu Tư Trí rõ ràng còn có chuyện muốn nói với cô, nhưng sợ cô ở trong nhà bị giám sát, nên nói chuyện hết sức mập mờ khó hiểu.

“Vâng, cảm ơn thầy Tiêu.”

“Em dưỡng bệnh cho tốt nhé. Hẹn gặp lại.” “Hẹn gặp lại thầy.”
Cô tắm rửa, khoác lên chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Trên tủ đầu giường có một cốc nước và mấy viên thuốc vương vãi. Cô cầm lên xem thử, là thuốc cảm và thuốc hạ sốt, cô đã uống một lần, nhưng hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì. Chắc hẳn là đêm qua ngủ say quá, dì Lý vào phòng mà cô cũng không hề hay biết.

Mặc dù đã hạ sốt, nhưng Chu Tiểu Manh vẫn thấy người mệt mỏi rã rời, cô lật chăn lên, định ngủ thêm một giấc, đột nhiên trông thấy trên chiếc gối trắng như tuyết có một sợi tóc. Sợi tóc ngắn, vừa đen vừa cứng.

Cô có bệnh ưa sạch sẽ, ga trải giường mỗi ngày đều thay một lần. Sợi tóc này rõ ràng không phải của cô. Cô nhón tay cầm sợi tóc lên, bần thần trong giây lát, sau đó cầm điện thoại, gọi cho Chu Diễn Chiếu...