XtGem Forum catalog

Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)

Posted at 25/09/2015

349 Views

Kiểu gì Gigi cũng sẽ tìm cách trả thù tôi, ôi cái cuộc đời này!


Chương 4:


When it rains
Do you sleep through it?
Do you face the day?
Do I make you feel like your in the way?
And when it’s sunny, do you stick around?
When it shines
And I come by your house to close the blinds

And you, you change, cause I hardly ever see you
When it rains, oh when it rains
Could you call me please?
And make my day…

Giờ ra chơi, tôi ngồi lì trong chỗ và ngồi nghe mp3. Là bài ” When it rains” của Maria Mena. Tôi cố gắng không để ý đến mọi thứ xung quanh, và nhất là Gigi.

Gigi đang đứng trước mặt tôi và mồm mấp máy cái gì đó không rõ. Cô ta giật giật cái tai nghe trên tai tôi. Giật á? Còn lâu ta mới chịu buông ra! Buông ra để phải nghe những câu nói bốc mùi của mi à?

Tôi càng giữ, Gigi càng ra sức giật mạnh hơn. Không! Nhất định phải giữ chặt!

Tôi bịt chặt hai tay lại, mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm. Cuối cùng tôi đã thắng, Gigi đã chán nản và bỏ đi ra chỗ khác. Yeha!

Gigi cùng hội bạn Tóc Vàng Hoe kéo nhau ra chỗ của My “xù”. My đang loay hoay vẽ vời cái gì đó. Tôi thấy My tỏ thái độ khó chịu khi nhìn thấy bản mặt của Gigi. Đừng bảo là Gigi đang tìm cách dụ dỗ My gia nhập hội cute của cô ta đấy nhá. Gigi nói gì đó với My, và tôi thấy trên gương mặt My lộ rõ vẻ căng thẳng.

Sao thế nhỉ? Tôi định gỡ hai cái tai nghe ra nhưng rồi Gigi nhanh chóng về chỗ. Gigi xấu tính đã nói gì với My cơ chứ? Rõ ràng là My đang rất căng thẳng. Bây giờ thì không được rồi, tình thế bây giờ thì tôi không thể chạy sang chỗ My được, thôi để cuối giờ rồi hỏi sau-tôi tự nhủ mình như vậy.

Còn 15′ nữa hết tiết 3.

Tik tak…

Còn 10′ nữa hết tiết 4.

TRỜI Ạ! Sao thời gian trôi như rùa bò thế này?

Tik tak tik tak…

Rengggggg!

Ôi cuối cùng thì cũng hết giờ!

Tôi lờ Gigi đi và ra bằng cửa sau. Gigi hình như không còn ý định trả thù nữa thì phải, cô ta quay lại, cười nhếch mép với tôi và biến đi thật nhanh.

À mà không, cô ta không hoàn toàn biến mất…

Tôi vừa thấy Gigi kéo My vào nhà vệ sinh nữ.

Là NHÀ VỆ SINH NỮ!

Ôi chúa ơi, Gigi định đánh hội đồng à?

Tôi đọc báo và biết có rất nhiều trường hợp học sinh nữ lôi nhau vào nhà vệ sinh và đánh tập thể. Thật là hãi hùng!

Trời ơi! Có thật là như vậy không ?

Gigi-cô ta có gan làm chuyện đó sao? Nếu bị phát hiện, Gigi hẳn sẽ bị đuổi học thẳng cổ.

Bản năng tự nhiên mách bảo tôi phải hành động. Nhưng một mình tôi thì thật là bất khả thi! Ở đó có cả thảy 7 đứa con gái, và chúng nó đều cao to hơn tôi rất nhiều.

Ôi, giá như tôi là Super Man, hoặc là Spider Man cũng được. Lúc đó tôi sẽ xông phi vào kia và cho Gigi cùng đám con gái đáng ghét kia một trận tơi bời.

“A…đúng rồi!”

Bây giờ tôi biết mình cần phải làm gì rồi!

Tôi cắm đầu chạy xuống tầng một và đi tìm bác bảo vệ.

Mệt quá!

Tôi thò đầu vào phòng bảo vệ, vừa nói vừa thở hồng hộc:

“Bác…ơi…có một vụ….đ..á..n..h n..h..a..u….ở…”

Tôi hít vào thật sâu rồi nói tiếp:

“Ở trên tầng ba….Bác…bác…lên mau….”

“Cái gì? Được rồi bác lên ngay!”

Thế rồi bác bảo vệ mau chóng cùng tôi chạy lên tầng ba. Trời ạ!

“Bác ơi làm ơn nhanh lên được không ạ?”

Tôi mếu máo nói với bác ấy. Bác này chắc tầm ngoài 50 rồi, chạy rõ là chậm.

“Ừ, cháu đừng lo!”

Tôi vừa chạy mệt bở cả hơi tai vừa mừng thầm.

Gigi, phen này cậu chết rồi nhé, dám tổ chức đánh nhau tập thể à! My “xù” mà có mệnh hệ gì thì cậu đi đời với tôi đấy Gigi ạ!

Phù! Cuối cùng cũng chạy lên đến tầng ba, bác bảo vệ cũng vừa kịp.

“Hứ?”

Tôi há hốc mồm ra.

Không có một vụ đánh hội đồng nào như tôi tưởng tượng!

Gigi và My vừa bước từ phía nhà vệ sinh nữ ra, rất yên bình, không có dấu hiệu gì bất thường là My bị ăn hiếp cả.

“Đâu? Vụ đánh nhau nào cơ hả cháu?”-Bác bảo vệ vừa hỏi vừa ngó nghiêng nhìn.

“A à à…cháu xin lỗi bác, vừa nãy hình như cháu…nhìn nhầm ạ…”-Tôi vội chống chế.

Bác ấy quay sang và lườm tôi một cái cháy người:

“Lần sau cẩn thận đấy cái con nhóc này! Trò đùa đấy à?”

“Dạ, cháu xin lỗi rồi mà.”

Bác ấy không nói thêm gì và lại chậm chạp đi xuống. Tụi Gigi nhìn tôi và chắc không hiểu tôi vừa làm gì. A! My kìa!

Tôi chạy vội ra phía My và kéo cô ấy đi. Hình như Gigi vừa nói gì với cô ấy, trông My không được bình tĩnh cho lắm.

“Gigi, cậu vừa làm gì My?”-Tôi tỏ vẻ hình sự.

“Sao cơ, làm gì thì liên quan gì tới cậu. Thôi về đi mọi người ơi!”

“Ừ về đi các cậu!”

Tụi nó nhanh chóng biến mất khỏi tầng ba, để lại mỗi tôi cùng My “xù”.

“My! My!”

Tôi vừa gọi tên cậu ấy vừa huơ huơ tay trước mặt My. Nhìn My như kiểu bị bọn kia thôi miên vậy.

“My, cậu không sao chứ?”

My quay sang nhìn tôi, gương mặt cậu ấy có một chút gì đó sợ sệt và hốt hoảng. Tôi lo lắng lắm, bỗng mắt cậu ấy nhoà đi, và My đã khóc.

MY KHÓC!

Lần đầu tiên tôi trông thấy My khóc!

Trong mắt tôi, cô ấy luôn là một đứa con gái rất mạnh mẽ, yêu bóng đá và thể thao, thế mà cũng có lúc My lại rơi nước mắt như thế này.

Tôi thực sự vô cùng bối rối và chẳng biết làm gì cả.

“My ơi, đừng khóc nữa mà. Gigi đã làm gì cậu à?”

My ngước xuống nhìn tôi (cô ấy cao hơn tôi 15cm) và nghẹn ngào:

“Không …thôi muộn rồi mình muốn đi về nhà.”

“Ừm, vậy thì đi về nhà thôi, đừng khóc nữa!”

Tôi khoác vai My và đi xuống nhà để xe. Trời bắt đầu nổi gió và khá lạnh. Hôm qua nghe dự báo thời tiết là chiều nay gió mùa về. Nghĩ đến cái lạnh, tôi lại thấy rùng mình.

Bọn tôi không ngồi lên xe mà dắt bộ một đoạn khá xa. My vẫn cứ im lặng mà không nói gì.

Tôi chắc chắn một điều là bọn Gigi đã khủng bố My, nhưng khủng bố ra sao và như thế nào thì tôi không rõ.

Nói gì đi nào My ơi, làm ơn đi mà.

Và cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói với tôi.

“Kem…”

“Mình đây, cậu làm sao vậy?”
“Mình khó xử quá, mình chẳng biết làm sao nữa.”

“Làm sao là làm sao, cậu cứ nói đi!”

“Mình…”

“Mình làm sao?”-Tôi vồn vã.

“Gigi đã biết bí mật của mình rồi”-vừa nói My vừa bật khóc.

Tôi đứng ngây cả người ra.

“Xin lỗi vì mình chưa bao giờ nói điều này với cậu, thực sự rất khó nói, mình đã cố giấu thật kín trong lòng, vậy mà cũng bị Gigi phát hiện.”

“Bí mật gì cơ?”

My dừng hẳn lại. Gió bụi và đám lá khô cứ bay tứ tung dưới chân chúng tôi.

“Là…là mình thích Minh Nhật.”

HẢ?

CÁI GÌ CƠ?

Câu hỏi đó hiện lên to đùng trong đầu tôi: CÁI GÌ CƠ?

Trước mắt tôi có đúng là My “xù” không vậy? Một cô nàng tính cách chẳng khác gì con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ lãng mạn, theo như tôi từng nhận xét thì mẫu người như My có đem cưa ra cưa cũng chưa chắc đã đổ. Ấy thế mà bây giờ cô ấy đang đứng đây và nói “thích” một ai đó.

Hình như cả trường Isaac này chỉ có mỗi cậu Minh Nhật 11E thì phải. Hoặc ít ra thì trong phạm vi khối. Chắc chắn cái người cậu ấy vừa nói đến là Vương Minh Nhật-tức Siro đây mà! Chắc chắn 100%.

Khoan đã, đó không phải là lý do khiến tôi ngạc nhiên.

Để xem nào, rõ ràng là My và Siro từ trước đến giờ chẳng hề ưa nhau. Cứ nói chuyện được một lúc là lại cãi nhau loạn xị cả lên. My còn nói kiểu tóc nấm Đông Cô của Siro trông thật là dị hợm và cái sở thích vùi đầu vào đống phần mềm công nghệ cao của cậu ấy thật chẳng giống người bình thường chút nào.

Tôi luôn nghĩ rằng mẫu người của cậu ấy là mấy anh chàng cầu thủ bóng đá cao to đen hôi cơ, ai ngờ lại là Minh Nhật.

“Ôi trời ạ, cậu làm mình bất ngờ quá đấy!”-Tôi bối rối.

“Nhưng mình thực sự không muốn bất cứ ai biết điều đó, mình nói thật đấy.”

“Nhưng Gigi biết thì làm sao?”

“Gigi doạ mình nếu không tham gia vào Cute Club và tẩy chay cậu thì cô ta sẽ nói chuyện đó cho cả lớp biết!”

Phụt.

Tẩy chay tôi ư?

Cái trò tẩy chay tôi chơi từ hồi học mẫu giáo, thế mà bây giờ Gigi vẫn chơi? Không hiểu là loại gì nữa...