Chờ ngày mưa rơi
Posted at 27/09/2015
722 Views
Nó xảy ra quá nhanh. Cô chỉ biết rằng vụ ấy là có người sắp đặt, và trong lúc mơ màng, Thy đã nghe loáng thoáng những lời nói nào đó mà cô không tài nào nhớ nổi. Ngoài việc biết được chắc chắn có người đứng sau vụ này ra, Thiên Thy hoàn toàn mờ tịt.
Nhưng rốt cục người đứng sau vụ này là ai? Còn Minh Đăng, chẳng phải anh là CEO của một tập đoàn lớn và là người thừa kế tài sản kếch sù đó hay sao? Vậy mà trong lúc bệnh hoạn nguy hiểm thế này, tại sao lại không có một ai đến thăm cơ chứ?
…
- Bảo Duy! Em ổn không?
Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh, Tiến Hào lo lắng khẽ đặt tay lên vai cậu em. Những giờ qua, nếu Thiên Thy thẫn thờ ngồi bên Minh Đăng bao lâu thì Bảo Duy cũng thẫn thờ đứng ngoài cửa nhìn hai người họ bấy lâu.
- Anh hai! Em… - Duy ngập ngừng nhìn anh trai với đôi mắt buồn không khác gì cô gái đang ngồi trong kia.
- Được rồi! Chúng ta nói chuyện một lát nhé.
Bảo Duy khẽ gật đầu trước sự quan tâm ân cần của Tiến Hào. Hai chiếc bóng rời khỏi cánh cửa phòng bệnh, đổ dài trên dãy hành lang vắng vẻ. Họ dừng lại tại lancan của tầng hai bệnh viện. Đứng ở đây có thể thấy rất rõ những giọt mưa đang hất mạnh vào tấm kiếng trước mặt. Một khung cảnh buồn bã như chính lòng người bây giờ.
- Hình như em không vui với hành động của mình, phải không Duy?
- Em… em không biết. Em thực sự cảm thấy không hề vui vẻ hay thoả mãn chút nào.
- Tại sao?
- Em biết là chuyện này không liên quan đến gia đình mình, nhưng….Hắn… Hình như hắn rất yêu Thy, yêu nhiều hơn em tưởng.
Nói đến đây, cổ họng Duy bỗng trở nên nghẹn đắng. Hình ảnh Minh Đăng bất chấp tính mạng, lấy thân mình để bảo vệ Thy đã vô tình khiến cậu ám ảnh. Lì lợm đeo bám đầu óc Duy kể từ lúc chứng kiến cho đến bây giờ. Lần đầu tiên Duy thấy có một người chịu hy sinh lớn lao vì Thy như thế. Để rồi Duy đã luôn tự hỏi bản thân, nếu lúc đó là cậu, cậu có dám liều mạng hoặc bất chấp tất cả để bảo vệ Thy giống như hắn không? Lẽ nào lời của hắn nói với cậu lần trước là sự thật, rằng “người duy nhất có thể bảo vệ Thy” chỉ có hắn mà thôi?
- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy Thiên Thy vì ai mà đau khổ đến thế. Chắc hẳn người đó cũng rất yêu Thy nên mới có sức ảnh hưởng lớn lao đến cô ấy như vậy. – Tiến Hào bỗng chốc cũng trở nên trầm ngâm không khác gì em trai.
- Em có cảm thấy chúng ta đang đi sai đường không, Duy?
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Sự việc lần này là do anh chiều ý em nên mới làm, còn bản thân anh không hề có ác cảm với cậu ấy. Anh nghĩ chúng ta đang trả thù lầm người rồi. Xét cho cùng, Minh Đăng cũng chỉ là đứa con tội nghiệp của lão cáo già kia thôi.
Đôi mắt Tiến Hào bây giờ xa xăm tựa như cánh chim cuối trời. Bỗng chốc, hình ảnh của ông tổng giám đốc hiện về trong đầu anh thật rõ ràng. Là một lão cáo già chất chứa đầy mưu mô, xảo quyệt trong công việc làm ăn và là người cha độc tài, sẵn sàng “xử” đứa con trai duy nhất nếu nó làm trái ý ông. Tất cả những điều đó, Tiến Hào đã vô tình biết được khi làm trong công ty Hoàng Minh.
- Hơn nữa, như em nói, Hoàng Minh đã lừa công ty của ba chúng ta đến tán gia bại sản, và người trực tiếp thực hiện vụ lừa gạt đó cũng chính là ông ta. Chính ông ta đã đẩy ba đến đường cùng chứ không phải là Minh Đăng.
- Nhưng vì hắn mà ba mất. Vì hắn mà ba đã bỏ em…
Giọng nói Duy buồn tênh, nghẹn ngào như sắp khóc, nhưng đôi mắt không còn những tia lửa hận thù như thường ngày mà chất chứa những ánh nhìn đau thương. Cậu nhớ ba! Nỗi nhớ ấy chưa bao giờ nguôi ngoai cả.
- Anh nghĩ chuyện này cũng đã khiến cho Minh Đăng dằn vặt nhiều rồi, vậy nên cậu ấy mới bỏ công sức ra để tìm kiếm em suốt mười mấy năm qua.
Những giọt mưa vẫn cứ bay phảng phất, buồn bã in dấu trên tấm kính càng làm cho đôi mắt của hai chàng trai trở nên xa xăm, tạp nham cảm xúc…
- Bảo Duy! Thiên Thy nằm ở phòng nào vậy?
Bỗng chốc, tiếng gọi thánh thót đã cắt đứt những suy nghĩ phức tạp của cả hai. Khẽ giật mình vì tiếng gọi, đôi mắt Bảo Duy bắt đầu xuất hiện những tia nhìn dịu dàng khi nhìn thấy cô gái từ đằng xa vội vàng chạy đến, trên đầu còn vương những giọt mưa ẩm ướt. Đó chính là Trúc Anh.- người yêu cậu hiện tại.
Trong phòng bệnh, Thiên Thy cũng đứng tựa người nơi cửa sổ ngắm những giọt mưa rơi. Ngày xưa Thy rất thích đi dưới mưa để thả trôi nỗi buồn, nhưng có lẽ bây giờ những giọt mưa ngoài kia không đủ sức để kéo nỗi buồn của cô đi nữa. Những cơn mưa cuối mùa lúc nào cũng nhẹ nhàng, khiến lòng người u ám theo. Chẳng biết là người buồn theo cảnh hay cảnh buồn theo người.
Đôi mắt buồn lang mang nhìn những giọt mưa giăng kín lối, Thiên Thy lo lắng không biết phải nói gì và đối mặt với Minh Đăng làm sao khi anh tỉnh giấc. Cô có nên cho Đăng biết đến việc động trời kia không, rằng anh không còn khả năng chơi đàn nữa. Liệu Minh Đăng có đựng được cú shock này?
Khẽ nén cái thở dài vào trong, Thiên Thy thôi không nhìn những giọt mưa ngoài kia, cô quay người định đi lấy thuốc cho Minh Đăng. Nhưng đôi chân mới chỉ quay lại được nửa bước đã bị khựng lại vì đôi mắt café đang chiếu ánh nhìn về phía mình.
Minh Đăng đã tỉnh dậy tự lúc nào và dường như đã lặng lẽ ngắm Thiên Thy từ rất lâu.
Hai ánh nhìn chìm đắm vào nhau. Đôi mắt buồn dường như bị hòa tan trong đáy mắt café mệt mỏi. Và có lẽ không ai muốn lên tiếng để phá tan khoảng lặng ấy.
Một khi đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, người ta chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn đối phương bởi lời nói giờ đây đã trở nên thừa thãi. Vì không có từ ngữ nào đủ chức năng để có thể nói lên cảm xúc của họ vào lúc này.
Có lẽ hai người họ cứ nhìn nhau mãi như thế nếu Thiên Thy không ngượng ngùng mở lời trước.
- Anh…anh tỉnh rồi!
- Tại sao cô ở đây?
Trong sự bối rối đến ngượng người, Thiên Thy đã có chút vụn vỡ khi nghe câu hỏi lạnh lùng kia. Nhưng cũng phải thôi. Nghĩ lại, cô và anh bây giờ còn là gì của nhau nữa đâu. Và có lẽ Thy cũng quen với những lời lẽ khiến cô đau lòng từ người con trai ấy rồi.
- Tôi … tôi…
Những ngón tay bối rối tự động vân vê lấy nhau, khiến cho cô gái thêm ngượng ngùng xen chút buồn bã. Đôi mi khép hờ để che dấu những vụn vỡ vào bên trong.
- MINH ĐĂNG! CON KHÔNG SAO CHỨ?
Chưa hết sự ngập ngừng bối rối, Thiên Thy được phen bất ngờ giật mình bởi giọng nói hốt hoảng của một người lạ đang vội vàng bước tới. Là một người phụ nữ trung niên ăn vận quyền quý với khuôn mặt hoảng hốt và lo lắng.
- Mẹ vừa nhận được tin là chạy ngay đến đây, tại sao lại ra nông nỗi này hả con? Có phải bọn lần trước lại đến quấy phá con không?
Bà ấy chẳng mấy chốc đã đến bên Minh Đăng, lo lắng chạm vào khuôn mặt xanh xao của anh. Chỉ cần nhìn từ phía xa cũng có thể thấy đôi mắt bà ánh lên từng tia xót xa.
- Con không sao đâu mẹ, chỉ là tai nạn thôi ngoài ý muốn thôi – Đăng khản tiếng, mệt mỏi trả lời.
Hóa ra người phụ nữ này là mẹ của Đăng.
- Tai nạn gì mà tai nạn, mẹ nghe nói bọn nghiện ngập lần trước lại tìm đến con. Tại sao chúng cứ nhằm vào con cơ chứ? – Người phụ nữ càng nói càng xót xa, dường như nơi khoé mắt đã long lanh những màng sương mờ ảo.
- Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá.
- Không sao cái gì chứ, nhìn người con xem… - Người mẹ vẫn cứ xót xa nhìn đứa con trai đáng thương
- Ơ còn đây là…?
Người phụ nữ vô tình nhìn về phía Thiên Thy, dường như bây giờ bà ấy mới nhận thức được trong căn phòng này không chỉ có hai người. Thấy vậy, Thiên Thy liền bối rối cúi người chào.
- Là con bé mà những lần trước tôi đã kể với bà. Chắc lần này cũng do nó mà ra.
Bỗng chốc, một giọng nói khàn khàn vang lên trước cửa bệnh phòng bệnh. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền khó tính chậm rãi bước vô. Thiên Thy có thể dễ dàng nhận ra đây chính là người cô đã thấy và đụng độ trong cuộc họp báo lần trước.
- Thì ra là cô à?
Sau khi nghe những lời nói của chồng, người phụ nữ thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, từ hiền hậu chuyển sang giận dữ, nhanh chóng đến bên Thy và…
“CHÁT!!!”
Cái tát bất ngờ khiến Thiên Thy ôm mặt, mất đà lùi về phía sau. Gò mà ửng hồng. Đau điếng!
- Mẹ! Mẹ làm gì thế ? – Minh Đăng trợn mắt, hốt hoảng ngồi phắt dậy, những vết thương vì thế mà trở nên đau rát vô cùng.
Mặc kệ cho sự hốt hoảng của Minh Đăng, người phụ nữ đã tuôn một tràng tức giận xen lẫn xót xa vào cô gái đứng trước mặt:
- Tôi không biết cô là ai, có cái gì hay ho mà khiến con tôi hết lần đến lần khác bị thương. Lần trước nó xém chút nữa là gãy chân vì cô còn chưa đủ hay sao? Mà lần này… - người phụ nữ bỗng trở nên nghẹn ngào – Lần này còn hại nó ra thành ra như thế …
Mẹ của Minh Đăng nhìn Thy với đôi mắt nửa giận dữ, như muốn xé nát cô, nửa xót xa khi nhìn về đứa con trai tội nghiệp đang băng bó toàn thân khổ sở trên giường bệnh.
Nhưng có lẽ hành động có chút căng thẳng của bà cũng là lẽ thường tình. Một người phụ nữ cho dù ngày thường có thánh thiện, hiền dịu đến đâu thì khi biết được có một mối nguy hiểm nào đó đang rình rập đứa con yêu của mình, họ sẽ sẵn sàng hoá thân vào mụ phù thuỷ đáng sợ, dùng hết sức mạnh có được để bảo vệ con. Mẹ của Minh Đăng cũng thế. Tất cả chỉ là do nỗi lo và tình yêu dành cho con trai của mình mà thôi.
- Cháu… cháu xin lỗi…cháu.
Đây là lần đầu trong đời Thiên Thy bị rơi vào tình huống như thế này. Lần đầu tiên cô bị một người phụ nữ đánh mà không phải mụ dì ghẻ của mình. Nhưng không hiểu sao cô không hề cảm thấy tức giận hay oan ức. Mà chỉ thấy đau nhói ở trong lòng…
- Chỉ một câu xin lỗi là được sao? Cô hại nó hết lần này đến lần khác mà chỉ một câu xin lỗi là được sao?
- Mẹ! Đủ rồi. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Cô ấy… cô ấy… không liên quan gì đến con. Tất cả chỉ là trùng hợp – Đăng cố gắng giải thích. Anh thấy nghẹn đắng nơi cuống họng khi phải phủ nhận người con gái ấy thêm một lần nữa…
- Bà cũng đừng lo lắng quá . Bác sĩ nói đã ngăn chặn kịp thời virus lây lan khắp người. Có điều bàn tay đã bị chấn thương nên không thể tiếp tục đánh đàn nữa… Như vậy cũng tốt, sau này nó sẽ chú tâm vào công việc hơn.
Trái ngược với sự lo lắng, xót xa của người vợ. Giọng điệu của ông Sang dường như rất là hả hê khi biết được tình hình hiện tại của đứa con trai. Và tất nhiên, những lời ông Sang nói như tiếng sét đánh ngang tai Đăng, khiến anh ngạc nhiên đến sửng sốt không dám tin vào những lời mình mới vừa nghe…
- Ba nói cái gì? Không thể tiếp tục đánh đàn nữa? Nghĩa là sao?
o0o
Những ngày sau đó, Minh Đăng trở nên trầm mặc hẳn...