Chờ ngày mưa rơi
Posted at 27/09/2015
641 Views
Thế nhưng nếu không giữ chắc trước những cơn sóng xô, thì cả tòa lâu đài sẽ tan biến theo bọt sóng trắng.
Anh cũng thế, anh đã cố gắng hết sức, reo từng chút, từng chút niềm tin vào lòng cô, nhưng khi niềm tin ấy lớn dần theo ngày tháng, anh lại chẳng thể bảo vệ được chúng trước những cơn sóng đời.
PHẦN 2
Nửa tiếng sau, thức ăn cuối cùng cũng đã được bày biện ra chật kín bàn. Toàn những món sơn hào hải vị, trông rất đẹp mắt, hương thơm tỏa lan sẵn sàng quyến rũ thính giác và dạ dày của những ai nhìn thấy nó. Nhưng đối với hai người ngồi trên bàn đây, sự quyến rũ của chúng như chẳng thấm vào đâu bởi họ đã bị chìm ngập vào những suy nghĩ của riêng mình.
- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ? – Cầm trên tay ly rượu vang đỏ, Minh Đăng mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi im lặng và có chút căng thẳng.
- Có thật là sau bữa ăn này, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi không?
- Thật.
- Đảm bảo chứ.
- Đảm bảo.
- Vậy ăn thôi.
Vẫn chẳng đoái hoài gì đến cánh tay đang mỏi rã rời vì mời rượu, Thiên Thy lạnh lùng cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn. Trông cô ăn rất ngon miệng và tự nhiên, hệt như đứa trẻ con gặp được của ngon vật lạ. Đôi đũa thong thả lia từng món ăn trên bàn, rồi gắp bỏ vào khuôn miệng nhai thật ngon lành.
Có thể nói, trong mắt Thy bây giờ chỉ có đồ ăn và đồ ăn. Một giây chú ý đến Đăng, cũng chẳng có. Hay nói đúng hơn, “ăn” lúc này đối với Thy như là một lập trình được cài đặt sẵn. Bởi cô chỉ biết đưa đồ ăn vào miệng rồi nhai mà không cần biết mình đang ăn món gì, mặn hay ngọt, ngon hay dở.
- Ăn thong thả thôi. Em muốn rời khỏi tôi đến thế sao?
Đôi mắt café phảng phất những tia nhìn buồn vô hạn, Minh Đăng vươn tay dịu dàng quẹt những vết thức ăn vụn vặt còn xót lại nơi khóe môi ương bướng. Khiến cho chủ nhân của nó khựng lại mất vài giây. Hành động thân thương này của Đăng khiến Thy nhớ đến khoảng thời gian cô bắt đầu “có cảm giác” với anh. Tất cả cũng là do những hành động dịu dàng này mà ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, những ngón tay ấm áp nơi khóe môi đã bị Thy hất văng ra một cách bất cần.
- Đừng đụng vào người tôi.
Thiên Thy lạnh lùng nhìn thẳng vào Đăng. Giờ đây tính cách cô không khác gì một chú nhím con, sẵn sàng xù bộ lông sắc nhọn để tấn công bất cứ những ai đụng vào người mình, nhất là với con người trước mặt. Vì bây giờ Thy đã biết, sự tiếp xúc thân thể với Đăng một cách nhẹ nhàng như thế chính là chìa khoá mở cửa dẫn anh ta vào tim. Nhưng tiếc rằng cô đã không nhận ra điều đó sớm hơn.
- Những bữa ăn sau em cứ ăn như thế này, chẳng mấy chốc sẽ tròn trịa hơn thôi. Con gái không nên gầy quá. Vừa xấu lại vừa yếu. Hơn nữa, ăn nhiều mới có sức đề kháng. Nhất là đối với cô gái thích đấm đá như em.
Mặc kệ sự tức giận của Thiên Thy, Minh Đăng bình thản ngồi dựa hẳn lưng vào ghế, duỗi đôi chân dài một cách thoải mái, khoé môi nở nụ cười thân thiện buông lời dặn dò tỉ mỉ khiến cho trái tim cô gái khẽ rớt một nhịp vì có chút cảm động. Nhưng chỉ vài giây sau đó, Thiên Thy đã hối hận tột cùng vì trạng trái không thể nào ngu ngốc hơn của trái tim cô.
- Nếu em ăn hết chỗ thức ăn này, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời em không để lại dấu vết. Em có biết vì sao tôi thường kết thúc những mối tình chóng vánh bằng một bữa ăn hoành tráng không? Bởi tôi không muốn nhìn thấy những người tình vì tôi mà buồn thương đến nỗi quên ăn quên uống, hao gầy như chính em bây giờ. Như thế sẽ có cảm giác rất tội lỗi.
“RẦM”
Bỗng chốc, tiếng đập bàn bạo lực khiến cho cả nhà hàng chú ý đến cô gái đang tức giận đứng phắt lên.
- NÃY GIỜ LÀ QUÁ ĐỦ RỒI, HOÀNG MINH ĐĂNG!
Lòng tự trọng của Thiên Thy bị tổn thương sâu sắc. Một lần nữa, cô cảm thấy mình ngu ngốc biết chừng nào. Lẽ ra khi nãy Thy không được để cho con người trước mắt ảnh hưởng đến bản thân quá nhiều. Nhưng hắn đã quá hiểu Thy, biết điểm yếu của cô là thích tỏ ra hời hợt trước người đời, cho dù có dùng bữa cơm tối với kẻ phản bội cũng chẳng sao, để Thy chứng minh cho hắn biết rằng đối với cô, hắn chẳng là cái gì cả.
Nhưng cuối cùng thì sao? Thiên Thy đã rơi vào trò đùa bỡn cợt của hắn. Bị hắn đem ra so sánh với những người con gái trước. Bị hắn khinh thường mà dẫn đi ăn như một hành động “chuộc lỗi, bao dung” “không – muốn – bản – thân – làm – cho – những – người – tình – trở - nên – hao – gầy ”
Lại còn xem người khác chẳng ra cái con giáp nào khi bắt người ta ăn hết hàng đống thức ăn mà hắn chọn với thái độ đùa nhây, giống như một sự bố thí, để làm trò mua vui cho hắn.
Thiên Thy giờ đây cảm thấy thật sự kinh tởm với con người trước mặt.
- Sao em lại đứng lên? Chưa đủ đâu, trông em vẫn còn thiếu sức sống lắm. Cần phải ăn nhiều nữa mới được.
Trái ngược với sự tức giận của Thiên Thy, Minh Đăng vẫn thản nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, đôi môi nở nụ cười trông cực kì đáng ghét để rồi bị đông cứng lại bởi những giọt rượu đỏ đang vương vãi trên mặt. Bởi Thiên Thy đã đáp lại “sự quan tâm” ấy bằng cách hắt nguyên ly rượu vào mặt anh.
- Tôi biết tôi ngốc khi dính dáng vào hạng người như anh. Nhưng đừng để tôi càng ngày càng kinh tởm con người anh như thế. Anh bây giờ không còn là cậu bé ngày xưa nữa rồi.
Cố nuốt nước bọt để đè nén những đắng đót đang dấy lên trong cổ họng. Thy xót xa khi nhớ đến hình ảnh của Minh Đăng lúc còn là một anh trai hiền lành hay đàn piano cho cô nghe thời trung học. Ngay cả khi hai người yêu nhau, anh vẫn giữ nguyên vẹn vẻ hiền lành ấy bên cây đàn yêu thương.
Thế nhưng Minh Đăng của ngày đó bây giờ đi đâu rồi? Tại sao trước mắt cô lại là con người đáng sợ đến kinh tởm như thế? Khi mà cứ lấy cô ra làm trò đùa quái ác, thích thú dày vò với vẻ đểu cáng? Trong khi hơn ai hết, anh ta thừa biết Thy là cô gái có lòng tự trọng cao ngất trời mây?
- Không cần biết bữa ăn ngu ngốc này đã kết thúc hay chưa? Nhưng một khi rời khỏi chỗ này, tôi sẽ để anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không dấu vết. Sau này nếu có gặp lại, làm ơn đừng nhận vơ là người quen hay người yêu cũ gì nữa. Tôi thực sự sẽ rất xấu hổ nếu để người khác biết tôi từng quen một người như anh.
Kết thúc câu nói lạnh tanh với đôi mắt sắc nhọn, Thiên Thy nhanh chóng quay lưng bước đi để che dấu cảm xúc thực sự của bản thân.
Bóng dáng nhỏ bé của cô gái mạnh mẽ khuất dần sau cánh cửa kính sang trọng. Không biết cô ấy là người như thế nào nhưng trong đôi mắt của tất cả mọi người ở đây, cô ấy thật kiên cường và chủ động. Không giống như những cô gái lụy tình khác. Và họ cũng kín đáo dành cho chàng trai đang ngồi yên bất động kia cái nhìn ác cảm.
“Thiên Thy, em giỏi lắm, nhưng anh sẽ yên tâm hơn nếu như bản tính thật sự của em cũng mạnh mẽ như thế”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt xương cạnh gầy hao của Thiên Thy trong làn gió chiều, Minh Đăng xót xa vô cùng. Anh muốn cô biết tự chăm sóc lấy bản thân, muốn Thy ăn thật nhiều để không còn cái dáng vẻ nhìn vào là muốn xót kia nữa. Hơn nữa, Đăng không muốn cô vì anh mà hoang hoải mãi với bản thân, nên đã gieo sự tức giận để thay thế nhớ thương trong cô.
Minh Đăng càng không thể cho cô bất cứ hy vọng nào. Tuyệt đối không thể. Bây giờ chưa phải lúc để Minh Đăng hành động theo cảm xúc của bản thân. Bởi anh không muốn Thiên Thy yêu một thằng đàn ông không thể quyết định tương lai của chính mình.
Nhưng đến lúc nào đó, Minh Đăng nhất định sẽ đàng hoàng đến bên Thy với một thân phận hoàn toàn khác. Một thân phận mà không gây bất cứ nguy hiểm hay rắc rối nào cho cô. Chỉ sợ lúc ấy cô không còn muốn nhìn mặt anh nữa mà thôi.
Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tâm trí chàng trai đa sầu trở về thực tại. Đăng vừa lấy giấy thấm vào vết đỏ loang lổ trên mặt, vừa trượt màn hình chiếc martphone. Anh khẽ nhíu mày khi nhận ra giọng nói trong điện thoại là của nhân viên cấp dưới – Tiến Hào.
“Giám đốc! Hiện tại anh rảnh chứ? Ba của tôi muốn có một cuộc hẹn với anh”
Đăng thoáng ngạc nhiên.
- Giám đốc của Phong Cường ư. Ông ấy muốn gặp tôi có chuyện gì? Tình hình hợp tác giữa hai công ty vẫn đang rất thuận lợi mà.
Giọng nói trong điện thoại bắt đầu trở nên ngập ngừng.
“Thật ra ông ấy không gặp giám đốc vì công việc, mà muốn bàn chuyện với anh về em gái của tôi. Ông đã biết mối quan hệ của hai người”
Nghe đến đây, đôi lông mày rậm càng nhăn lại vẻ đăm chiêu hơn. Khẽ nuốt những cay đắng vào cuống họng, Minh Đăng cất giọng thật trầm…
- Được! Ông ấy muốn gặp tôi ở đâu?
“Nhà hàng X Đường Y nhé”
Cất chiếc điện thoại vào túi, Minh Đăng rời khỏi đó với sự bất an không rõ nguồn gốc. Anh sẽ đối diện với ba của Thy như thế nào đây?
o0o
Con đường dài rộng vẫn cô quạnh những bước chân vô định. Bóng tối như muốn nuốt chửng cô gái nhỏ trong màn đêm đặc quánh. Từng nỗi đau nối liền nhau như hơi thở mệt mỏi bám víu cô. Người ta không thể sống mà không thở, còn Thy, chẳng lẽ cô không thể sống mà không gắn liền với những sự tổn thương?
Con đường dài thênh thang là thế, nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy những nỗi buồn dai dẳng. Quên một người đã khó, quên một kẻ mang đến cho ta hạnh phúc rồi sau đó dày vò ta, còn khó hơn gấp bội…
Bỗng chốc, đôi chân cô độc khẽ đi chậm lại bởi cảm nhận được có người đang đi theo ở phía sau.
Thy càng đi chậm lại bao nhiêu, linh tính cho cô biết khoảng cách của cả hai đang dần rút ngắn lại bấy nhiêu. Thy dừng lại, khẽ nhắm mắt, cố nuốt cảm xúc như muốn vỡ òa nhưng chẳng thể. Cô quay phắt người lại, hét lên đầy đau đớn.
- MINH ĐĂNG! ANH CÒN MUỐN DÀY VÒ TÔI ĐẾN BAO GIỜ?
- Ốh ôh! Minh Đăng là thằng nào thế? Có phải tên của thằng bạn trai c.h.ó đ.ẻ của mày không?
Chỉ sau khi chấm dứt câu hỏi đầy tức giận, Thiên Thy mới nhận ra linh cảm của cô là hoàn toàn sai. Bởi trước mắt cô không phải là người con trai ấy, mà là một gã trai khác cũng không hề xa lạ. Cô đã gặp hắn, lần này là lần thứ ba.
- Mày? Mày chưa bị bắt sao?
- Có lẽ là số tao hên, nên trời thương không cho chết ở trong trại giam...