Chờ ngày mưa rơi
Posted at 27/09/2015
614 Views
Mặc dù đã cố can ngăn nhưng Thiên Thy vẫn không thắng được sự bất cần của Minh Đăng, cô cũng đã ăn vạ anh vì không chịu đỗ xe từ đằng xa, nhưng Minh Đăng vẫn chẳng thèm đoái hoài đến.
Đăng xuống xe, rồi đi vòng qua mở cửa xe bên kia cho Thy, ngang nhiên nắm tay cô kéo vào trường trong hàng ngàn con mắt của đám học sinh.
- Lớp em nằm ở đâu?
- Anh đang làm cái trò gì thế hả? Buông tay em ra và đi về ngay…
Thy thỏ thẻ, không dám nói lớn. Cô đang rất ngại. Ngại kinh khủng, ngại đến nỗi không dám ngẩng mặt lên nhìn những con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong khi đó, Đăng vẫn cứ thản nhiên như trời xanh, mây trắng, nắng vàng.
- Dắt em vô lớp rồi anh mới về…
- Anh nghĩ sẽ bảo vệ được em như thế này mãi sao? – Thy khó chịu.
- Vậy nên những lúc bảo vệ được thì anh sẽ bảo vệ cho đến cùng.
Yêu Đăng được một thời khá lâu, vậy mà hôm nay Thiên Thy mới biết Minh Đăng rất bướng, và một khi bướng lên thì sẽ chẳng có ai thắng nổi cái tính bướng bỉnh ấy. Kể cả một đứa ngang ngược như Thy.
Cuối cùng cũng đến lớp 12A3. Và trong lớp đang có 2 người. Một nam, một nữ đang ngồi chung một bàn.
- Thiên Thy ! – Trúc Anh ngạc nhiên. Bảo Duy cũng ngước lên nhìn hai người mới bước vào lớp.
- Duy! Có thể nhờ cậu luôn ở bên cạnh Thiên Thy trong ngày hôm nay được không?
Đăng nhìn thẳng vào mắt Duy, không chút do dự, kiên định và thẳng thắn đến mức lời nhờ vả như biến thành sự ra lệnh…
- Chỉ trong ngày hôm nay thôi sao? – Bảo Duy nở nụ cười thú vị…
- Không. Những lúc không có tôi bên cạnh, hãy ở bên cô ấy.
Nói rồi Đăng rời đi, không quên vuốt nhẹ mái tóc nâu dẻ của cô người yêu bé nhỏ và mỉm cười nhẹ với cô.
Vừa mới bước chân xuống những bậc thang đầu tiên, Minh Đăng đã nhận được cuộc gọi của người cha độc tài. Đăng không nghe máy, nhưng thở ra một hơi dài. Thiên Thy nói đúng. Cuộc đời đang chờ anh ngoài, và anh phải đối mặt với nó.
CHAP 38 : BẢO VỆ NHAU TRONG TỪNG LỜI NÓI
Tại tập đoàn Hoàng Minh.
Minh Đăng đẩy chiếc cửa xoay bước vào, tất cả mọi người đều dừng lại những hoạt động của mình để quay lại nhìn Đăng, anh không khác gì cục nam châm vĩnh cửu, hút chặt hết thảy mọi ánh nhìn. Tất nhiên, lúc này Minh Đăng đã tươm tất, bảnh bao trong bộ complete đen quý phái của một giám đốc trẻ tuổi.
Năm giây ngỡ ngàng, lướt mắt nhìn một vòng những khuôn mặt và đôi mắt đang dán chặt vào mình, Đăng bật cười nhẹ rồi bỏ tay vào bọc quần, tiếp tục bước đi không màng đến những con mắt cú bọ lấm la lấm lét vẫn cố gắng nhìn cho đến khi bóng lưng dài của anh khuất trong chiếc thang máy.
- Giám đốc, anh có định tổ chức lại cuộc họp đã huỷ bỏ vào hôm trước không ạ? – Cô thư kí chân dài mặc chiếc váy ngắn bó sát vội vã chạy theo Đăng vào thang máy.
- Có, tổ chức nội trong ngày hôm nay, cô sắp xếp lịch đi.
- Dạ tôi biết rồi. – Giọng nói ngọt xớt, cô ả lén nhìn Đăng, nhưng đôi mắt chẳng còn “đưa tình” như thương ngày, mà đầy sự tò mò dò xét.
Cửa thang máy hé mở, Minh Đăng sải đôi chân dài bước vào văn phòng riêng, nhưng khi vừa chạm vào cánh cửa kính, anh lại bị giọng nói ngọt xớt ấy làm phiền màng nhĩ.
- A! khoan đã giám đốc ơi.
- Chuyện gì nữa? – Đăng nhíu mày quay lại.
- Tổng giám đốc có nói khi nào anh đến thì hãy vào phòng ông ấy một lát ạ.
Tách trà nóng toả ra mùi hương thơm nhẹ dịu, bốc lên nghi ngút khói trong căn phòng sang trọng nhưng yên tĩnh đến rùng mình. Ngồi trên chiếc ghế salon tận hưởng hương thơm từ ly trà ấy là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền khó tính. Chốc chốc, miệng ông nhả ra những đợt khói thuốc trắng xoá, hoà vào đốm khói trắng của trà, bay ngút cao lên không trung.
- Chịu đi làm rồi cơ à?
Ông vẫn bình thản hút thuốc, không thèm nhìn chàng trai mới bước vào, nhưng giọng điệu có vẻ châm chọc.
- Nếu con không đi thì có được bình yên với ba không? – Minh Đăng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cái bắt chéo chân kiêu ngạo, nói như thở dài.
- Cũng biết nghĩ đến chuyện đó sao? – người đàn ông nhướn mày.
- Có chuyện gì? Ba nói nhanh đi, con còn một cuộc họp.
Ông Sang nhếch mép, rồi đổi giọng điệu một trăm tám chục độ. Phẫn nộ nhìn đứa con trai.
- Tao cho mày một năm để thoải mái tung hoành, hết đàn hát rồi làm ba cái model nhảm nhí chưa đủ hay sao mà bây giờ mày còn gây scandal nữa hả…
- Đó là chuyện ngoài ý muốn, tất cả rồi sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi.
- LẮNG, LẮNG CÁI ĐẦU MÀY. Mày có biết là cả cái công ty này đang bàn tán gì về mày không? Thân là giám đốc mà lại đi dính vào cái bọn du côn hút chích thì còn mặt mũi nào nữa.
- BA CÓ RẢNH THÌ ĐI HỎI XEM NGƯỜI TA BÀN TÁN CÁI GÌ ĐI - Minh Đăng nổi giận đứng lên - Con đang rất bận, không có thời gian ngồi đây với ba đâu.
Anh cố dịu giọng, lách qua chiếc ghế, sải bước đi thật nhanh nhưng…
- Tao muốn gặp con bé đó.
Đôi chân dài dừng lại ngay tắp lự, Minh Đăng nuốt nước bọt lo lắng, anh đã biết trước chắc chắn ba sẽ nói về chuyện đó nên mới đứng lên thật nhanh, vậy mà vẫn không thoát được.
- Để làm gì? – Đăng không quay người lại, cố giữ gọng điệu bình thản.
- Tao muốn xem con bé ấy là ai mà to gan đến thế, cùng mày náo loạn trên đường hai lần chứ ít gì. Chắc cũng thuộc dạng đầu gấu vô học hả?
Đăng cố dằn lại cơn tức trước những lời nói đầy tính xúc phạm kia, anh nhắm mắt, gằn từng câu.
- Ba không biết gì thì đừng có nói lung tung, cũng chẳng có tư cách gì mà xét đoán người khác. Đừng nghĩ mình có quyền cao rồi muốn nói gì thì nói…
- Không nói nhiều. Một là mày tự dẫn đến. Hai là tao đích thân đi gặp. Thích chọn cái nào?
- Rồi ba sẽ được gặp, nhưng phải có sự đồng ý của con. Đừng vội vàng đi gặp trước, nếu không thì đừng trách con.
- Lần đầu tiên thấy mày dám đe doạ ba mày đấy. – ông Cường rít qua từng kẽ răng, đôi môi giật giật vì quá tức.
Đăng không nói gì, lẳng lặng trở về văn phòng riêng. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, thở dài mệt mỏi. Minh Đăng chưa bao giờ có được một cuộc nói chuyện nào mà “nhỏ nhẻ, nhẹ nhàng” được với ba của mình.
Từ ngày Đăng trưởng thành rồi trở về nước, thì mối quan hệ giữa anh và ba như hai dòng điện cùng dấu, hễ cứ gặp là chỉ muốn đẩy nhau ra xa, và chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá mười lăm phút, mà nếu có nói thì chưa được năm phút đã nổi trận lôi đình.
- Giám đốc, cuộc họp sẽ được tổ chức vào lúc 10h20 ạ, anh chuẩn bị đi nhé!
Lại là giọng điệu ngọt xớt khiến người ta nhức đầu, nhưng lần này nó bớt “chóe” hơn vì phát ra từ chiếc điện thoại bàn.
- Biết rồi. – Đăng nhíu mày - Lần sau nhớ nói nhỏ thôi nhé, cô có giọng nói “tuyệt” lắm đấy.
Cô thư kí xinh đẹp ở văn phòng ngoài vừa nghe phản hồi của giám đốc xong thì mặt đỏ như trái cà chua chín, hai tay ôm mặt xấu hổ và muốn òa khóc ngay tắp lự.
Tất nhiên Đăng không hề biết điều đó, anh xoay xoay chiếc ghế, như chợt nhớ ra điều gì, Đăng vội rút chiếc smartphone ra, nhắn tin cho ai đó rồi bắt đầu ngập vào trong hàng chục hồ sơ đang nằm ngổn ngang trên bàn làm việc.
- Giám đốc! – lần này giọng nói có phần nhỏ nhẹ và bớt “choé” hơn. – Có nhân viên Tiến Hào, làm bên phòng marketing muốn gặp giám đốc ạ.
Đăng khẽ nhíu mày, dừng lại công việc dang dở, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nói:
- Mời cậu ấy vào.
o0o
Cuối cùng giờ học căng thẳng cũng kết thúc bằng tiếng trống quen thuộc.
Suốt ba tiết đầu, Thiên Thy ngồi học mà như như tội phạm bị dò xét, bởi có rất nhiều đôi mắt cứ lén quay xuống nhìn cô chằm chằm. Vì thế mà đã có rất nhiều bạn bị giáo viên nhắc nhở vì cứ mải quay xuống, không chịu chú tâm vào bài giảng. Nhưng cũng có một vài thầy cô đã kín đáo dành cho Thiên Thy những ánh nhìn không mấy thiện cảm. Những điều ấy, Thy biết hết.
Trúc Anh ngồi kế bên mà cũng thấy ngượng lây cho cô bạn. Nhưng vì đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nên Thiên Thy cũng không bị phụ thuộc vào thái độ của những người xung quanh một chút nào. Điều duy nhất cô bận tâm lúc này là hình như Trúc Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với Thy như lúc trước.
- Trúc Anh! Cậu vẫn còn giận tớ sao? - Thy nhìn cô bạn thân, khẽ hỏi.
- Tớ không giận cậu. Chỉ là không quen với con người của cậu bây giờ thôi.
Thy cố giấu nhẹm cái thở dài. Tâm trạng của Trúc Anh, cô có thể hiểu được phần nào, có lẽ nó khá giống với Bảo Duy.
- Dù có thay đổi hay không, thì tớ vẫn là tớ, vẫn là bạn của cậu.
- Ừ, tớ hiểu! Một phần là vì tớ không quen với những việc như thế này. Hai là tớ lo cho cậu. Dù sao thì dính dáng đến những người nổi tiếng chẳng bao giờ là điều đơn giản.
Trúc Anh nói nhẹ, nhưng trong đáy mắt cô, Thiên Thy vẫn cảm nhận được đâu đó chút giận dỗi…
- Ừ, tớ biết cần phải làm gì mà. Cậu yên tâm…
- Hey, hai người đi xuống canteen không?
Bảo Duy đứng ngoài cửa lớp tự lúc nào, cậu vui vẻ nói vọng vào giống thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Em và Trúc Anh đi đi, chị không đi đâu. – Thy nhìn cậu em mỉm cười.
- Chị tính nhịn đói sao? Tụi em sẽ không mua gì cho chị đâu.
Duy đi thẳng vào lớp, kéo cả hai cô chị ra khỏi cửa, mặc cho Thy phản đối kịch liệt.
- Chị không đói thật mà…
- Không đói cũng phải đi, ngồi trong lớp một mình làm quái gì cho buồn.
Canteen vẫn ồn ã như mọi ngày, và những người bạn thân vẫn chọn chiếc bàn gần cửa sổ để ngồi như một thói quen khó bỏ…
- Chị biết tại sao em lôi chị ra đây không? - Duy vừa lấy khăn giấy lau muỗng nĩa vừa nói.
- Thì tại “ ngồi trong lớp làm quái gì cho buồn” – Thy bình thản lập lại lời cậu em lúc nãy.
- Không phải. Cứ ngồi một lát đi rồi chị sẽ biết...