The Soda Pop

Chờ ngày mưa rơi

Posted at 27/09/2015

605 Views



o0o
Ánh chiều tà buông nhẹ trên nền cỏ xanh tươi trong quán Ciao café, những bản nhạc tiếng anh trữ tình vẫn cứ vang vọng khắp nơi trong quán. Tuy đây là một quán café có cách bài trí hiện đại nhưng đa số những bản nhạc được phát trong quán đều là những ca khúc tiếng Anh đã gắn liền với thời gian. Vì vậy mà quán đã tạo nên một không gian thật hài hòa giữa quá khứ và hiện tại, tạo cảm giác thật thân quen cho những vị khách khi mới lần đầu đến đây và đôi khi vô tình gợi nhớ lại những kỉ niệm xa xưa của mỗi người khi nghe những điệu nhạc bất hủ.
Vẫn như thường ngày, sau tiết học cuối cùng Thiên Thy bước nhanh đến quán rồi thay vội bộ đồng phục của các nhân viên phục vụ. Điêu nhạc Only Love nhẹ nhàng cất lên, bao bọc cả không gian lãng mạn nhờ những ánh đèn lồng được treo lủng lẳng trên các cành cây. Chẳng mấy chốc trời đã tối, càng khiến cho quán trở nên lung linh hơn.
Trong nền nhạc êm ái, bất giác Thy nhớ tới giọng hát và hình ảnh của Đăng vào hôm biểu diễn tại trường. Hôm đó, anh cũng hát bài Only Love trữ tình này. Giọng Đăng hát hay và da diết chẳng kém gì Trademark đang hát trong đĩa nhạc kia. Từ khi nhận ra anh là Minh Đăng, không hiểu sao đầu óc Thy rất hay nghĩ về anh. Lúc thì nhớ tới hình ảnh cậu bé năm nào hay đánh đàn ru Thy ngủ, lúc thì nhớ đến dáng vẻ của người con trai cô độc hay ngồi dưới mưa và lần nào người cũng dính đầy máu. Những lúc đi ngang qua chiếc piano được đặt trong quán là hình ảnh lãng tử của một người nghệ sĩ đặt hết tâm tư tình cảm vào từng bản nhạc bên chiếc đàn piano đen loáng lại ùa về quấn lấy tâm trí cô. Rồi thì nhớ cả ánh nhìn xa xăm của anh vào buổi chiều hoàng hôn trên ngọn đồi hôm bữa nữa..
Không được! Loạn rồi, loạn rồi. Thiên Thy lạnh lùng từ trước tới giờ chưa lần nào dành thời gian và đầu óc để suy nghĩ rồi nhớ nhung đến một người nào đó nhiều đến thế. Vậy mà bây giờ lại như thế này đây. Không được, phải dẹp phăng cái hình ảnh của ai đó ra khỏi đầu thôi. Cứ như thế này thì không tốt, không tốt, không tốt chút nào.
- Thy! Cháu bệnh à?

Bác Thành, chủ quán Ciao lại gần hỏi thăm Thiên Thy, khuôn mặt ông đầy vẻ lo lắng khi thấy cô bé đứng một mình trong quầy rồi lúc lúc lại tự mình lắc đầu nguầy nguậy.

- Hơ, dạ, cháu đâu có bệnh gì đâu, chỉ là ……hơi…..nhức đầu thôi à! Không sao đâu bác.

Thiên Thy xém chút nữa là làm rớt khay café đang để trên quầy vì giọng nói của bác Thành, cô trả lời ấp a ấp úng với điệu bộ lúng ta lúng túng trông thật dễ thương…

“Xấu hổ chết đi được, mất hình tượng quá, đúng là bệnh, bệnh nặng lắm rồi. Ôi cái đầu tôi!!!!!!!!!!”

Lúc này bề ngoài Thiên Thy đang cố mỉm cười tỏ vẻ không có chuyện gì nhưng đâu ai biết trong cái đầu cô bé đang muốn nổ tung ra từng mảnh chứ…

- Được rồi, nếu mệt quá thì đừng quá sức nhé. Vậy bây giờ cháu giúp bác mang một ly sữa đậu nành, một ly kem hạnh nhân và một ly café đen không đường ra bàn số 25 được chứ?

- Dạ cháu biết rồi. Cháu sẽ bưng ra ngay.

- Ừ, vậy mang ra ngay nhé!

Bác Thành cười thầm trong bụng khi nhìn thấy điệu bộ bối rối của Thiên Thy, cô bé đã không còn đứng đó một mình và lắc đầu nguầy nguậy nữa mà đã vội vàng ghi thực đơn vào giấy stick rồi nói người chuẩn bị. Tuy cô bé vẫn nhanh nhẹn như thường ngày nhưng làm sao giấu được vẻ bối rối khi tay chân cứ loạng quạng cơ chứ. Chắc là đã biết tương tư ai đó rồi đây.

Bưng khay thức uống trên tay mà Thiên Thy vẫn chưa thôi rủa thầm đầu óc đang “không bình thường” của mình. Nhưng khi nhìn vào những món đang bưng trên tay, cô hơi bất ngờ vì toàn là đồ Thiên Thy thích không thế này, có kem hạnh nhân và sữa đậu nành. Tất nhiên là trừ cái ly café đen thui đắng nghét đó.
Bàn số 25 là một chiếc bàn khá khuất tầm mắt, nhưng Thiên Thy là nhân viên trong quán nên đã dễ dàng tìm ra chiếc bàn này. Chủ nhân của chiếc bàn là một người thanh niên khá trẻ, anh mặc bộ comple đen sang trọng lịch lãm, đôi mắt đang chú mục vào chiếc laptop có hình quả táo bị cắn một miếng. Nhưng sao lại chỉ có một người thôi nhỉ, trong thực đơn gọi nhiều món thế cơ mà..
Thiên Thy càng lại gần thì lại càng thấy vị khách này quen quen, trông rất giống Đăng. “ Oh no, chẳng nhẽ bệnh nặng đến mức nhìn ai cũng nhớ đến kẻ đó sao” Cố gắng gạt phăng cái suy nghĩ “bệnh” của mình sang một bên, Thiên Thy đến chỗ chiếc bàn và nhẹ nhàng đặt từng ly thuỷ tinh xuống.
- Đồ uống của khách đây ạ! Chúc quý khách ngon miệng.

- Em đến rồi sao, ngồi đi, anh chờ em nãy giờ .

Gập màn hình laptop lại, chàng trai mỉm cười nhìn cô bé bồi bàn. Phải, đây chính là hình ảnh mới vừa lúc nãy đã bủa vây lấy đầu Thiên Thy không chịu buông tha.

- Ơ, Đăng!

Nhất thời Thy chẳng nghĩ ra được gì cả, chỉ biết đứng đó mở to mắt ra nhìn chàng trai lịch lãm đang ở trước mặt.

- Ừ, anh đây, em sao thế? Sao lại ngạc nhiên vậy? –Đăng cố gắng mỉm cười nhẹ để nén cơn cười khi anh nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô nhóc. Trông rất đáng yêu.

- À không có gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi.

Cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình thường, Thiên Thy đây là ai chứ, ngố nãy giờ là quá đủ và “bệnh” nặng cỡ mấy thì cũng phải nghe theo sự điều khiển của cô. Từ trước tới giờ Thiên Thy có tài năng kiểm soát rất tốt cơ mà.

Cô nhẹ nhàng ngồi vào ghế vẻ mặt bình thường trên mức bình thường…

- Anh muốn gặp em có chuyện gì sao?

- Phải có chuyện gì thì mới được gặp em sao? – vẫn giữ nguyên nét cười trên môi, Đăng lấy tay đẩy ly kem về phía Thiên Thy với đôi mắt café trìu mến – Em ăn đi, chẳng phải hồi nhỏ rất hay đòi anh mua kem hạnh nhân cho ăn mà.

Thiên Thy hết nhìn Đăng rồi lại nhìn ly kem, một thoáng bối rối lại bủa vây lấy cô. Có những chuyện trong quá khứ cô không hề nhớ vậy mà Đăng lại nhớ rất rõ. Đúng là hồi xưa mỗi lần đến phòng nhạc thể nào anh cũng mang theo kem hạnh nhân, chính là do cô đã bắt anh mua.

“Không được, không thể để cho người đó thấy được vẻ bối rối được, phải chuồn thôi”

- Nhưng bây giờ em bận lắm, không thể ngồi đây ăn kem với anh được. Nếu như chủ quán nhìn thấy nhân viên không làm việc thì…

- Anh sẽ chịu trách nhiệm .

Chưa kip để Thiên Thy nói hết câu, Jonh đã chặn cô bé bằng lời tuyên bố hùng hồn. Nói cho oai vậy thôi chứ trách nhiệm gì đâu, trong quán này, cả chủ quán đều là người của anh thì ở đây còn có ai mà dám đụng đến anh mà bắt chịu trách với chả nhiệm chứ. Chỉ có mỗi cô nhóc này là không biết điều, lần trước ở quán dám đá đểu anh bây giờ lại còn dám lảng tránh từ chối lời mời của anh nữa. Có nên dạy cho một bài học không đây?

- Được thôi, anh đã có lòng vậy em sẽ không khách sáo, mà sao anh kêu ít thế này, lấy gì ăn đủ?
Thiên Thy nhìn ly kem ngon lành ra chiều tiếc nuối rồi múc một muỗng nhỏ lên miệng ăn. Đúng là rất ngon, lâu lắm rồi cô mới lại ăn kem hạnh nhân. Nói ra chắc không ai tin chứ kể từ khi Minh Đăng biến mất khỏi Hernman, Thy cũng chẳng thèm mua chúng để ăn. Có nỗi chán nào bằng nỗi chán khi phải ăn thứ gì đó một mình cơ chứ, nhất là những món ấy gắn liền với một người nào đó mà không còn bên cạnh ta nữa…
- Em vẫn chẳng thay đổi gì cả, cứ mỗi lần ăn kem là phải lem ra ngoài miệng một ít thì mới chịu. Hồi đó anh đã chỉ em tém miệng khi ăn kem nhiều lần lắm rồi, vậy mà bây giờ vẫn thế. Buồn thật.

Đăng vừa nói vừa lấy tay quẹt những vết kem nhỏ đang dính ở khóe môi Thiên Thy. Đôi mắt ánh lên những tia cười và tràn ngập vẻ trìu mến. Cho dù cô gái đang ngồi trước mặt anh đây đã lớn đi chăng nữa và có mạnh mẽ gan lì đến đâu thì đối với anh, cô ấy vẫn mãi là một cô bé con cần có người bảo vệ, chăm sóc và yêu thương.

Khỏi phải nói, hành động quan tâm thân mật của Đăng đã làm cho Thiên Thy đứng hình, miệng cứng lại chẳng thể hoạt động chăm chỉ như lúc nãy, mặc kệ những tảng kem hạnh nhân đang tan chảy trong miệng, lan ra vị ngọt ngào khắp nơi trong khuôn miệng nhỏ xinh. Trái tim Thiên Thy bỗng rung lên một nhịp thật mạnh. Hai đôi mắt chạm nhau, nhìn sâu vào nhau tưởng chừng như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt người đối diện. Trong đôi mắt màu café chứa đầy sự yêu thương có hình ảnh của một cô gái xinh xắn đang ngồi im lặng. Trong đáy mắt đen huyền chứa đầy sự bối rối có hình ảnh của chàng trai lịch lãm chất chứa đầy yêu thương trong hành động và ánh nhìn. Họ cứ nhìn nhau mãi như thế cho đến khi một giọng nói lanh lảnh cất lên phá tan bầu không khí ngọt ngào.

- Thiên Thy!, em trai yêu quý đến tìm cậu này…… Jo….Jon….Jonh,? H ….ha….hai người….

Trúc Anh ngạc nhiên đến nỗi không nói được thành lời và tưởng chừng như sắp ngất khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Những ngón tay của Jonh vẫn đang nằm ngoan ngoãn trên khóe môi mỏng của Thiên Thy, trông hai người họ cứ y như là vừa hôn nhau xong. Theo sau Trúc Anh, Bảo Duy cũng đang shock không kém, đôi mắt xoáy sâu vào hai người trước mặt, tia nhìn chuyển từ bất ngờ đến tức giận khôn nguôi. Một vị đắng đót từ đâu ập tràn vào cổ họng cậu…
~o0o~

Một người thất vọng và quyết định từ bỏ tình yêu trong sự cay nồng và tự oán trách bản thân vô dụng.
Một người lần đầu tiên được nếm nếm trải hương vị ngọt ngào của những rung động đầu đời sau bao cay đắng của cuộc sống.
Một người đắng đót khi nhìn thấy người mình yêu thương đang ở cùng với kẻ thù mà bấy lâu nay nuôi lòng thù hận.
Và …
Một người nắm mọi thế cờ và hương vị cuộc sống của người khác….
Liệu họ sẽ như thế nào đây, khi mà hạnh phúc và đau khổ luôn song hành bên nhau mãi mãi…?


CHAP 18 HOANG MANG VÀ BỐI RỐI.
Phần 1
Một khi người ta phải đối mặt với sự thật quá phũ phàng thì họ chỉ muốn lảng tránh và đẩy xa những điều khiến họ đau lòng ra khỏi cuộc sống này, hoặc ít nhất là ra khỏi tầm mắt của họ. Bảo Duy cũng không ngoại lệ, sau khi chôn chặt chân nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cậu đau lòng, đôi chân cậu bỗng dưng trở nên nặng trĩu, khó khăn lắm Duy mới có thể quay gót bước đi. Phải, cậu muốn đi thật nhanh để rời khỏi cái nơi quỷ quái này, để không phải nhìn thấy hai người đáng ghét kia nữa. Cậu ghét tất cả, GHÉT TẤT CẢ.

- Bảo Duy!


Những bước chân bực dọc bỗng dừng lại, đứng im như một chiếc xe chạy nhanh đang thắng gấp. Giọng nói này sao mà thân quen quá… Duy từ từ khép hờ đôi mắt, nuốt cục giận xuống cổ để đè nén cơn đắng đót đang ung dung chiếm giữ cổ họng cậu. Phải, giọng nói ấy đã in sâu vào tâm trí Duy, là niềm vui duy nhất của cậu, vậy mà …


Trong không khí im lặng như thế và có phần căng thẳng, Jonh vẫn ngồi đó bắt chéo chân, bình thản quan sát những người trước mặt. Một lần nữa, nụ cười mỉm lại xuất hiện trên cánh môi, nhưng nó không còn chứa vẻ trìu mến như lúc nãy mà bây giờ nó chất chứa đâu đó nét thú vị và cực kì bí ẩn. Từ trước đến nay, Jonh chỉ có nắm bắt người khác chứ không có chuyện người khác nắm bắt anh, lại càng không có một ai đoán được anh sẽ làm gì trong những tình huống như thế này mà cho dù có tận mắt quan sát hành động của anh thì cũng chưa chắc đã hiểu được anh đang làm gì và có ý đồ gì. Nhưng trong lúc này, anh chọn cách im lặng và quan sát, đó cũng là một thế mạnh cho những ai biết khai thác nó triệt để như Jonh.

- Em sao vậy?

Thiên Thy đứng lên, nhẹ nhàng đến gần Duy đang đứng quay lưng lại với cô cách đó một bậc tam cấp. Cô thực sự cảm thấy rất lo lắng vì hành động kì lạ này của cậu em, nhìn thấy cô mà không nói gì rồi một mực bỏ đi thì đó không phải là Bảo Duy nữa rồi.

- Em giận chị !

Bảo Duy quay lại nhìn thẳng vào mắt Thiên Thy, đôi mắt ẩn chứa những tia nhìn rất phức tạp rồi từ từ nheo lại, hạ thấp giọng nhưng đủ để cho những người xung quanh có thể nghe thấy.

- Có bạn trai mà giấu em...