Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
Posted at 25/09/2015
520 Views
Hai mươi chín đứa nhìn theo bóng dáng của bạn, Khánh Đăng vội rút điện thoại và gọi cho ai đó. Tất cả đều vội vã, tất cả đều đang rất lo sợ…
Năm phút sau, trước cổng trường xuất hiện một chiếc xe, thậm chí Ngọc Vi không còn kịp kéo cửa xe nhẹ nhàng, tay nhỏ siết chặt vào nhau, những giọt nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má trắng hồng đang tái xanh vì sợ.
- Còn Nhật Nam thì sao ?
Quỳnh Chi bất giác nhìn về phía sau, Đăng lắc đầu:
- Tớ không biết, có lẽ cậu ấy bắt taxi đi trước rồi.
- Nhanh lên bác tài.
Tiếng Ngọc Vi giục vội, bàn tay nhỏ đưa lên, tì vào cửa kính xe. Đôi mắt hoang mang dõi ra ngoài cửa sổ, dò xét qua lớp sương mù trong suốt nơi đáy mắt…
…
Bảo Ngọc vươn vai sảng khoái, nhỏ bước vào phòng, đặt cặp nhanh lên bàn học . Bàn tay đỡ lấy cánh hồng nhung đang khoe sắc trên kệ, mỉm cười mãn nguyện. Anh Thư vào ngay sau đó, nhỏ khoát tay ra lệnh cho Ngọc lấy hộ cốc nước, uể oải xoa xoa hai bên thái dương. Ngọc chép miệng, ngồi phịch xuống cạnh bạn, rồi liếc nhẹ qua chỗ Thư :
- Làm không được bài hả ?
- Mày nghĩ tao là ai ?
Thư nghiêng đầu, mắt trợn tròng lên nhìn Bảo Ngọc đau đáu, Ngọc cười khô khốc :
- Ừ, mày là Kiều Anh Thư mà, cái gì chả làm được.
Giọng nói pha chút giễu cợt của Ngọc làm Thư muốn nhảy xồng xộc lên, suýt chút nữa nhỏ đã phang luôn cả chiếc cặp vào người bạn nếu như không có sự xuất hiện của bác bảo vệ. Lấy lại nét dịu dàng, Thư gật đầu lễ phép:
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- Chào hai cô, có người nhờ tôi chuyển cái này cho hai cô.
Thư nhìn qua Ngọc, rồi lắc đầu vẻ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy phong thư và hộp quà trên tay bác bảo vệ, nhỏ mỉm cười hiền hậu rồi tiễn bác ấy ra tận cửa. Nụ cười tắt nhanh hai giây sau đó, vứt vội hộp quà và phong thư xuống giường như vứt túi rác, Thư bĩu môi:
- Lại là của những thằng con trai vô công rồi nghề.
Ngọc cười khẩy, cố ý che lại sự khinh thường của mình bằng cách nhấp nhẹ một ngụm nước. Mắt liếc vội qua chỗ món quà, nhỏ chợt giật mình khi nhìn thấy tên người gửi. Tiến lại gần hơn một chút nữa, Ngọc dụi dụi mắt như không thể tin vào mắt mình.
- Vũ Cát Anh sao ?
Anh Thư bật nhanh dậy như một cái lò xo, chân mày nhỏ cau lại.
- Mày nói sao ?
Ngọc chìa phong bì thư ra trước mắt Thư.
- Đây này, người gửi là Vũ Cát Anh, người nhận là là lớp trưởng Kiều Anh Thư, là mày chứ còn ai nữa.
Không đợi Ngọc giải thích thêm, Thư đã xé toạc phong thư ra, nét chữ ngay ngắn xinh xắn đập vào mắt nhỏ, đúng…là gửi cho nhỏ mà.
- Vũ Cát Anh, rốt cuộc cậu đang muốn giở trò gì đây ?
“ Anh Thư !
Có lẽ là cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy bức thư này. Ờ thì ngạc nhiên cũng đúng, vốn dĩ chúng ta là kẻ thù mà.
Tôi biết, suốt gần hai năm qua cậu đã có hiềm khích rất lớn đối với tôi. Không hẳn là tôi thích cậu nhưng tôi biết rõ tôi không hề ghét cậu. Có lẽ cậu sẽ bật cười khi nghe tôi nói thế, nhưng…đó là những lời thật lòng đấy.
Cho dù bây giờ tôi có nói gì thì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tôi, nói đúng hơn là cậu sẽ không thể coi tôi là bạn được. Nhưng Thư à, tôi muốn chúng là ta láng giềng tốt, tôi muốn trong năm học tới lớp Anh và lớp Toán sẽ cùng nhau phấn đấu chứ không phải là tìm kiếm mọi cách để đấu đá nhau.
Chúng ta đã lớn, đã biết cách suy nghĩ và hành động, và tôi nghĩ các cậu cũng đã quá mệt mỏi vì suốt ngày phải cảnh giác xem chúng tôi sẽ làm gì, phải không ?
Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu
Nhờ cậu và lớp Anh mà cuộc sống của chúng tôi càng thêm thú vị, chúng tôi đoàn kết với nhau hơn, yêu thương nhau hơn cũng là nhờ các cậu đấy.
Cậu là một cô gái thông minh, xinh đẹp và tài năng.
Cậu có vô số anh chàng theo đuổi.
Cậu có tương lai rộng mở phía trước.
Vì thế mà…hãy sống hòa nhã hơn nhé. Tôi biết gia đình cậu đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cậu đang… rất đau. Tôi cũng đã từng như thế, cũng đã từng khóc rất nhiều, đau rất nhiều, nên…tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng, đừng vì thế mà giày vò bản thân mình nhé, cậu hiểu ý tôi mà, phải không?
Xin lỗi vì hai năm qua luôn là kẻ ngáng đường cậu, xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của cậu bị đảo lộn nhiều hơn.
Xin lỗi vì tất cả.”
Phong thư gấp lại, ánh mắt Thư trùng xuống, có một thứ cảm giác nào đó làm nhỏ nghẹn lại trong giây phút. Bảo Ngọc giật lấy bức thư trong tay bạn, hơi nhíu mày rồi khẽ ồ một tiếng, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
- Vũ Cát Anh..cậu ta bị sao thế nhỉ ?
Anh Thư vẫn im lặng, nhỏ vớ lấy hộp quà đã bị quẳng sang một góc giường, nhẹ nhàng mở ra. Mùi hương dịu nhẹ thoảng trong không gian, không quá ngào ngạt, đủ làm cho tâm hồn trở nên thoải mái hơn. Một hộp thủy tinh nhỏ với hàng triệu bông hoa sữ li ti đã được ép khô, một nhành hồng nhung mới hái còn đọng sương đêm yêu kiểu khoe sắc. Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp được trang trí cẩn thận với khuôn mặt cười rạng rỡ.
“ Chúng ta làm bạn nhé!”
Bảo Ngọc như chưa thể tin vào mắt mình, nhỏ đưa tay lên che miệng. Hai bàn chân suýt chút nữa đã khụy xuống, Anh Thư đưa hộp thủy tinh lên, hít nhẹ một chút hương thơm ngạt ngào.
- Cậu đã chịu nhận thua rồi sao, Vũ Cát Anh? Tôi thì chưa đâu.
...
“ Xin thông báo, chuyến bay Việt Nam-New york sắp khởi hành, đề nghị các hành khách chuẩn bị.”
- Tiểu thư…phu nhân đang đợi người.
Mắt Cát Anh dáo giác nhìn xung quanh, như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó. Đôi mắt u buồn và ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo. Nhỏ bước chầm chậm, tưởng chừng như muốn trái đất này ngừng quay, tên vệ sĩ lay nhẹ vai, nhỏ vẫn không có ý định quay đầu lại.
- Để ta yên.
Ba chữ ấy làm tên vệ sĩ giật mình, hắn lùi ra sau thêm vài bước, một khi cô chủ nhỏ đã nổi giận nghĩa là…hắn đã phạm phải một sai lầm trầm trọng nào đó. Dòng người vẫn tấp nập, giữa sân bay, hình ảnh cô học trò với mái tóc màu nâu đồng thật bé nhỏ.
- Đi thôi con.
Giọng nói của phu nhân Ellen Trịnh có chút ngập ngừng, bà biết con gái mình đang còn ở giữa ranh giới mong manh của con tim và lí trí. Nhưng…
- Mẹ…
Giọng nói ấm áp và da diết đến lạ lùng, đôi mắt nhỏ nhìn bà…đầy đau thương. Tưởng chừng như trong đối mắt ấy, thế giới sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Đi thôi con.
Bà Ellen cố nhắc lại một lần nữa, bà đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vì bà biết chính lúc này bà cần phải biết vô tình hơn, nếu không…bà sẽ mất tất cả. Như thể không trì hoãn được thêm nữa, Cát Anh miễn cưỡng bước chân về phía trước, bàn chân do dự rồi cũng tiến lên.
Ừ…xa nhé.
***
“ Cát Anh này, cậu có biết trông cậu đáng yêu lắm không?”
“ Đáng yêu sao bằng Mi Khờ được “
“ Xí, tớ không có đáng yêu bằng cậu mà”
“ Ừ , Mi khờ không đáng yêu bằng tớ, Mi Khờ đáng yêu hơn tớ “
“ Tại sao lại là hoa ti gôn chứ không phải là loài hoa khác?”
“ Vì tớ thích hoa ti gôn, tuy cánh hoa nhỏ nhưng chúng lại gắn chặt vào nhau giống như lớp chúng ta ý “
“ Nếu sau này, cậu dám rời xa chúng tớ, tớ sẽ đánh cậu thật đau”
“ Cậu có nỡ không?”
“ Có chứ, cậu đau một tí, tớ cũng đau một tí, còn hơn mất cậu…tớ đau gấp ngàn lần”
Ngoái đầu lại một lần nữa, tiếng cười đùa còn vang đâu đó, những thanh âm trong trẻo của sân trường vọng lại trong tâm trí. Trái tim như bị ai bóp chặt. Đau…rất đau
.
- Cát Anh, Cát Anh à, Cát Anh…
Giọng nói cơ hồ như đang ở một nơi nào đó rất xa. Giọng nói ấy làm cho tất cả mọi giác quan của nhỏ đông cứng lại. Giọng nói ấy.. Cát Anh xoay nhẹ người. Mặc kệ cho bà Ellen đang trơ người ra như khúc gỗ, nhỏ đã chạy thật nhanh về phía các bạn. Rồi…vỡ òa. Cát Anh ôm lấy bạn thật chặt, ôm như thể chỉ cần buông ra là hình ảnh này sẽ biến mất.
- Đừng đi mà, đừng đi mà..
Ngọc Vi nức nở khóc trên vai Cát Anh, nhỏ khóc ngon lành giống như một đứa trẻ bị đánh đòn. Một vài người hiếu kì nhìn lại rồi ngỡ rằng đó là cuộc tái ngộ lâu ngày. Hà Mi tiến sát lại, đấm nhẹ vào vào bạn, giọng trách móc.
- Sao cậu lại làm thế chứ? Sao cậu lại bỏ bọn tớ đi như thế chứ, cậu ác quá, cậu ác quá.
Nhỏ khóc to hơn, rồi lần lượt những đưa khác cũng khóc theo, cuộc chia li chìm trong nước mắt, không ai ngăn nổi dòng cảm xúc đang chiếm lấy trái tim mình, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Long lanh và đẹp đẽ biết hường nào.
- Tớ xin lỗi, nhưng…đã đến lúc rồi.
Gỡ bạn ra khỏi người mình, nụ cười ngọt ngào trên môi đọng lại. Nhỏ ôm chầm từng đưá một, cái ôm chân thành và nồng nhiệt nhất.
- Tớ phải đi.
- Cát Anh à..
Bàn tay Vi chới với, giữa dòng người tấp nập, giữa sự xô đẩy của cuộc đời, nhỏ thấy bạn mình thật đơn độc.
- Các cậu ở lại..phải sống tốt. Còn nữa, đừng có đối đầu với lớp Anh, phải hòa nhã và đoàn kết. Biết chưa hả ?
Chẳng ai trả lời, chỉ có cái đầu gật nhẹ cùng những giọt nước trong veo rơi xuống. Tan. Cát Anh bặm môi, cố làm ra vẻ thản nhiên nhất, nhưng có ai hay, trong đôi bằng bình lặng như hồ nước mùa thu hằng ngày đang gợn lên những làn sóng. Hình như vẫn là chưa đủ, bàn tay buông thõng, có chút gì đó buồn hơn...