Old school Easter eggs.

Bồ công anh bất tử

Posted at 25/09/2015

384 Views

Gã cầm đầu chắc chắn đã đủ thời gian để hồi phục.
Từ đằng sau, hai cánh tay to lớn chắc như cột gỗ ôm ghì lấy Zan. Gã nhấc bổng Zan lên và như một trò chơi ném đĩa, gã xoay người lấy đà ném thẳng cả cơ thể Zan đâm sầm vào mảng tường.
Thân người Zan đáp đất với cái đầu đau như búa bổ và vết thương nơi ngực nhói lên thấu buốt. Máu xộc ra từ miệng cậu chảy xuống nền đất, đỏ thẫm.
Bàn tay gã hình xăm ôm lấy cái cổ còn hằn đỏ vết dây xích của hắn, miệng hắn gầm gừ.
- Thằng chó chết! Tao sẽ tiễn mày đi Tây Thiên!
Cúi xuống rút chiếc dây xích từ tay Zan và quay nó trên không trung. Mắt Zan lờ mờ thấy những vệt sáng quay như chong chóng. Cậu đang cố để chống người dậy thì…
- Ưaa… a…
Một tiếng hét xé toạc không khí vút ra từ cổ họng Zan. Mảnh dây xích đã quật vào người cậu nghe tiếng vun vút trong không khí tĩnh lặng. Áo vest của cậu như bị xé một đường dài. Từ vết dây xích, máu rỉ ra thấm vào áo vest dày.
Gã cao lớn bật cười thích thú. Gã lại vung dây xích lần nữa, răng nghiến chặt.
Nhưng Zan không thể để tiếp tục bị tấn công, cậu sẽ hoàn toàn tê liệt mất. Khi đầu dây xích vút tới, Zan dùng cả cánh tay đỡ lấy, những móc xích như đâm toạc da thịt cậu, tê buốt. Zan nhoài người dậy bằng tất cả sức lực. Một lưỡi dao rơi ra từ tay áo Zan và cậu chồm tới, nhanh tới mức gã kia không kịp phản ứng, mũi dao đã đâm phập vào mu bàn chân hắn.
Lại một tiếng hét man rợ vang lên, gã cao lớn đổ phịch và ôm lấy bàn chân đang túa máu. Chớp cơ hội, Zan bật dậy rút lại dây xích.
- Thằng khốn nn…! – Tiếng nguyền rủa thoát ra kinh rợn, mặt gã hình xăm đỏ rực như quả cà chua nứt toác.
Một lưỡi dao nữa rút ra từ bên trong áo vest, giọng Zan cất lên đầy phẫn nộ.
- Mày còn nợ tao một thứ. Bàn tay nhơ nhuốc của mày đã chạm vào người con gái tao yêu.
Zan cúi xuống, mũi dao lia quá nhanh.Và một bàn tay với đủ năm ngón duỗi thẳng văng ra, lăn lóc.
Thêm một tiếng hét man rợ.
Có lẽ gã hình xăm không biết rằng, hắn đã chạm phải điều cấm kị. – Nữ hoàng.
Bóng tối đổ ập xuống, như một con thú dữ khổng lồ.


Ra đến con đường lớn vắng người, Shin bắt đầu chạy chậm lại đến lúc dừng hẳn. Bóng tối nhập nhoạng xung quanh, cậu thở dốc và quay lại hỏi Sara.
- Cô mệt rồi phải không?
Phặc!
Bàn tay Sara rút mạnh khỏi tay Shin.
- Ai cho phép ngươi chạm vào ta!?
Shin hơi sững người, nhưng cậu sững sờ hơn vì nhận ra Sara dường như không hề mệt, trông cô bình thường như vừa đi dạo một vòng. Trong khi cậu đã ướt đẫm mồ hôi và mất nhiều sức. Sara lúc này có vẻ bực bội.
- Nếu tôi không đến, cô cũng định mặc kệ lũ khốn đó sao? Cô không biết phải kêu cứu hay chạy đi để thoát thân?
Đôi mắt đã trở về màu ngọc bích vỗn dĩ bỗng se sắt lại. Sara nhìn chằm chằm vào Shin.
- Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho lũ nhơ nhuốc đó?
- Nhưng cô đã im lặng và mặc kệ chúng khi tôi xuất hiện.
- Ngươi theo dõi ta?
Shin hơi nghẹn họng.
- Không! Vì phòng trọ tôi ở trong con ngõ ấy.
- Ngươi quen lũ người đó phải không?
- Cô nói gì? – Shin hoàn toàn bất ngờ về những suy nghĩ của Sara, cậu không đoán nổi cô thế nào.
- Được rồi, con người các ngươi bẩn thỉu như nhau.
Máu trong người Shin nóng rực lên, cậu không thể chấp nhận những lời độc địa từ chiếc miệng xinh xắn ấy.
- Con người? Cô không phải con người sao?
- Câm đi! – Sara bỗng gắt lên đầy căm phẫn – Sao ngươi dám so sánh ta với hạng tầm thường các ngươi? Con người là loài hạ đẳng, bẩn thỉu với lòng tham vô đáy và những tính toán dã tâm! – Giọng Sara ngày càng trở nên giận dữ, như cô đang kết tội.
- Cô nói gì vậy? Hạ đẳng? Bẩn thỉu?
- Không phải sao? Con người như ngươi đều ham sống và làm mọi thủ đoạn để có thể sống. Thật tầm thường và hạ đẳng!
- Sao cô…
Kittt…
Tiếng bánh xe trượt trên đường quốc lộ át đi tiếng Shin. Cậu nhìn ra, Zan đang bước xuống từ chiếc ô tô bóng lộn. Trong bóng tối nhờ nhợ, nó vẫn tỏa ra một sự sang trọng và kiêu hãnh lạ thường. Shin cũng nhận ra những vết thương nặng trên người Zan.
Zan đã nhanh chóng tới gần, đứng trước Sara, cậu cúi đầu.
- Cô chủ, tôi xin lỗi!
Chát!
Shin một lần nữa sững sờ. Một cái tát đau tặng Zan từ bàn tay mảnh khảnh của cô tiểu thư đài các.
- Sao ngươi dám bỏ đi? Sao ngươi dám bỏ ta lại? Sao ngươi dám làm thế?
Zan lại cúi đầu.
- Tôi xin lỗi! Hãy trừng phạt tôi!
Những cử chỉ nhẫn nhịn và giọng nói dễ chịu của Zan làm Sara dịu xuống một chút. Cô quay người bước tới con xe đang đỗ bên lề đường.
- Về thôi! Ta đang đói đến phát cáu lên!
Zan có lẽ là người hiểu Sara hơn bất cứ kẻ nào. Cậu nhanh chóng chạy về chỗ con xe và mở cửa cho cô chủ bước vào.
Chiếc xe phóng vút đi trước nỗi sững sờ trong mắt Shin.
- Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô?
…..
Chiếc Koenigsegg Agera R lao vút trên đường quốc lộ vắng vẻ với tốc độ 150 km/h. Hai bên hàng cây thẫm đen như trôi tuột và mất hút dần trong gương chiếu hậu. Con đường quốc lộ heo hút thẳng băng như chạy tới tận cùng trời đêm. Con siêu xe lướt đi êm ru như lướt trên sóng. Trong xe, đôi mắt chàng trai trẻ khá tập trung vào phía trước mặt. Có lẽ cậu đã quen việc chấp nhận và chịu đựng những cơn đau nên cơ thể cậu lúc này không hề phản đối những vết thương da thịt đau đến tê buốt và vẫn còn rỉ máu.
- Cô chủ không cần cố chịu đựng!
Giọng Zan buông thõng, mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía trước. Đúng như Zan biết, Sara đang ngồi ghế cạnh cậu và từ nãy giờ cô hoàn toàn không hề thoải mái.
- Mở mui xe ra! Ngột ngạt!
Giọng cô lạc hẳn đi trong nỗi chịu đựng, hai bàn tay cô bấu chặt rìa mép của ghế xe. Những ngón tay thi thoảng khẽ run lên. Zan hiểu rất rõ cô đang phải chịu đựng điều gì.
- Cứ làm gì cô chủ muốn!
- Mới tuần trước, vết thương ngươi chưa lành!
- Tôi không nghĩ cô chủ lại quan tâm những vết thương của tôi!
Zan vừa dứt lời, cậu đã nhận thấy hơi thở lạnh lẽo của Sara sát bên tai cậu.
- Không phải quan tâm! Ta chỉ không muốn mất ngươi.
Chiếc áo vest của Zan bị tháo tung ra. Một bàn tay Sara vòng lên ôm ghì lấy cổ cậu. Những móng tay dài, nhọn, sắc bấu vào da thịt nơi vết hằn đỏ của những mấu xích vẫn rỉ máu. Tay Zan vẫn tập trung giữ lấy vô-lăng điều khiển xe. Da thịt cậu đau nhói nơi những móng tay bấu vào bật máu nhưng làn hơi thở hổn hển như thú khát mồi trên vai khiến cơ thể cậu dễ dàng chấp nhận hơn nỗi đau. Cậu đang chuẩn bị cho điều tồi tệ hơn thế.
Ngón tay Sara lần lên áo sơ mi của Zan và tháo từng chiếc khuy.
- Nghe này Zan. Máu bên trong động mạch ngươi đang chảy, tiếng rít lên làm ta muốn phát điên! Nó đang chảy về phía này, quả tim ngươi – Những ngón tay cô tiếp tục luồn vào bên trong áo sơ mi, chạm vào một lớp bông băng dày nơi ngực trái. Cô đã đúng, vết thương cũ của Zan chưa lành.
- Tim ngươi đập rất mạnh, Zan. Ngươi đang lo lắng, sợ hãi hay hồi hộp?
Mắt biếc khẽ liếc lên nhìn Zan, mái tóc trắng rơi đầy trên vai cậu. Đôi mắt Zan vẫn nhìn thẳng đầy cương nghị. Bất giác, đôi mày cậu hơi chau lại.
- Lấy đi bất kì thứ gì cô chủ muốn!
Vừa dứt lời, đôi mày Zan chau lại hơn, đôi mắt cậu se sắt và hàm răng nghiến chặt. Những móng tay dài và sắc đã đâm xuyên lớp bông băng, xuyên qua da thịt và cắm sau vào phía trong.
- Máu ngươi thật ấm và chảy ngọt ngào – Hai cánh tay Sara ghì siết lấy Zan làm cơ thể cậu căng lên – Zan! Ta muốn phát điên! Ta muốn!
Lần nữa, Zan cảm nhận những ngón tay đâm sâu hơn hướng thẳng vào tim mình. Máu túa ra ngày càng nhiều, nhập nhụa tay Sara. Đôi mắt xanh nhìn nơi ấy với sự thèm khát lộ rõ. Chỉ một tích tắc nữa, cả bàn tay cô có thể nắm gọn quả tim sống đang đập ấy. Chỉ một tích tắc và nỗi thèm khát của cô đang cuồn cuộn như dòng nước biển.
Một giây do dự, mắt biếc lại liếc nhìn Zan. Cậu đang chịu đựng, đang nghiến chặt răng. Một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng ngậm chặt. Nếu cậu biến mất khỏi cuộc đời Sara? Nếu không bao giờ Sara nhìn thấy cậu nữa?
Phựt!
Bàn tay Sara đã rút mạnh ra, làm bật lớp bông băng và xé toạc một mảng áo sơ mi! Bàn tay nhơ nhớp máu và không mang theo quả tim cô cần. Ngay khắc, Sara ngoài người lên, ôm ghì lấy cả cơ thể Zan và chận cậu xuống...