Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
Posted at 25/09/2015
1352 Views
. Cong nhỏ Tô Cơ này đúng là khùng thật rồi....
Réng! Reng.....
Đúng lúc đó, chuông reo vào lớp. Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Tôi liếc sang nhìn Tô Cơ ngồi bên cạnh mình.
Hôm nay cô nàng không lọi tạp chí ra đọc mà lại ngời ngay ngắn chỉnh tề, miệng cứ tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn về cửa lớp... Chết rồi, chết rồi, ngày tận thế của thế giới sắp đến thật rồi.... Đúng lúc tôi thấy đầu óc quay cuồng thì thầy chủ nhiệm bước vào, đứng giữa bục giảng.
Ơ, hôm nay tiết đầu tiên không phải là môn vật lí à? Thầy chủ nhiệm đến đây làm j thế nhỉ? Tôi đang thắc mắc thì thầy chủ nhiệm liền nói:
"Các em, thầy Lâm dạy môn vật lí hôm nay bị ốm đột xuất, nên tuần này, môn vật lí của lớp ta sẽ do một thầy giáo mới phụ trách. Cả lớp cùng chào đón thầy Hồ nào!"
Hoan hô... Hoan hô..
Lớp học rộ lên những tràng vỗ tay vui vẻ, con nhỏ Tô Cơ là đứa vỗ tay "ác liệt" nhất. À, mà đúng rồi! Hôm qua nó cũng nhắc đến thầy giáo mới này rồi mà...
Tôi cũng hiếu kì đưa mắt nhìn về phía cửa lớp. Một người đàn ông thấp lè tè, người thu lu như con chim cút, chân mang đôi giày da hôi nhăn nhúm, run lẩy bẩy bước vào lớp.
"Á..." Cả lớp tôi gào lên thất vọng.
"Không phải chứ? Sao số mình đen như quạ thế này! hừ!" Tô Cơ tức giận ngồi phịch xuống ghế, vất quyển sách bốp một cái xuống bàn. "THầy Lâm đã đủ xí trai rồi, ai dè thầy dạy thay nom còn khiếp đảm hơn. Ông trời đúng là có mắt không tròng!"
Tô Cơ giận đùng đùng lôi quyển tạp chí ra, rồi lại chúi đầu xuống bàn "học" như mọi khi!
Á à, hóa ra hôm nay cô nàng chờ đợi đế gặp ông thầy "đẹp giai" mà mọi người đồn thổi đây mà! He he...
Lần này nhỏ ta tưng hửng phải biết!
Oái, mùi gì mà.. ghê thế nhỉ?
Có mùi gì lạ lạ thoảng qua, tôi chun mũi khẽ ngửi. Ọe.. khó ngửi quá!
Xem ra không phải chí có mình tôi phát hiện ra cái mùi kì lạ ấy, tụi bạn trong lớp cũng ngừng lại không vỗ tay nữa mà bắt đầy xì xào to nhỏ.
"Mùi gì thế nhỉ? Lạ thế..."
"Oái, mùi gì mà hôi thế, kinh quá!"
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía phát ra cái mùi kì lạ ấy - là thầy Hồ đang ngượng chín mặt.
"Xin chào các em, tôi họ Hồ, tên là Hồ Chu!"
"Hồ sảo? Tên gì mà nghe lạ thế nhỉ? Chả hiểu gì hết!" Tô Cơ bịt mũi, bực mình lườm thầy Hồ một cái.
Híc! Thầy Hồ thật là đáng thương, tự dưng lại trở thành đối tượng công kích của Tô Cơ.
"Tiết vật lí hôm nay..."
"Thầy Hồ, có phải thầy họ Hồ nên có mùi của hồ li không ạ? Một nam sinh bỗng nhiên đúng lên hỏi thầy một câu rỏ to, làm cả lớp cười nghiêng ngả...
"Đúng đấy! Mùi ghê quá cơ! Ghê đến nỗi em suýt ngất đất!"
"Đúng là ghê không thể chịu nổi!"
Mấy học sinh khác cau có mặt mũi, mỗi đứa "phát biểu" một câu cảm tưởng.
"Thầy... thầy..." Thầy Hồ ngượng đỏ mặt, cúi mặt đứng trên bục giảng, giống như một cậu học sinh vừa mắt khuyết điểm vậy.
Haiz, giáo viên mới muốn hòa nhập với lớp thì cần phải có thời gian. Còn nếu thầy muốn được mọi người hâm mọt như em đây thì e cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Thầy Hồ, cố lên thầy nhé!
Nhưng đúng là mùi khó ngửi quá cơ! Ặc ặc ặc....
"Thầy Hồ, mùi trên người thầy khó ngửi quá thầy ạ! Tụi em chịu không nổi nữa rồi!" Cậu bạn lúc nãy lại tiếp tục nói lớn tiếng.
"Tôi.... tôi...." Thầy Hồ nấc lên một tiếng, rồi chui tọt xuống dưới bục giảng.
Oái, sao lại thế này? Thầy giáo kiểu gì vậy trời?
FOUR
Cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cả tiết học đầu tiên, tôi phải ngửi cái mùi "đặc biệt" ấy mà không dám thốt lên nữa lời!
Cuối cùng thì cũng tan học rồi, thoát khỏi bể khổ rồi.. Tôi nín thở phi vào ra khỏi lớp, cầm bản phô tô hình các cung hoàng đạo trên cái gương ấy đi đến văn phòng cô Bạch.
Woa!
Lần đâu tiên tôi cảm thấy không khí bên ngoài lớp học thật là trong lành.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng hiệu trưởng chỉ khép hờ hờ, tôi lỡ tay mở toang nó ra mất rồi, nhưng cô Bạch không có ở trong phòng.
Có nên đợi cô Bạch quay lại rồi hẵng vào không nhỉ? Nếu mà vào phòng cô ngồi trước thì cô có nổi giận không nhỉ? Nghĩ đến đây thì chân tôi đã bước vào trong phòng từ lúc nào mất rồi.
Tôi run run bước vào trong thêm mấy bước, liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Trên bàn làm việc của cô Bạch có một quyển sách úp ngược xuống, li trà bên cạnh vẫn nóng hổi, chắc là cô vừa đi đâu đấy, có lẽ lát nữa sẽ quay lại thôi!
Ồ, quyển sách này cũ quá, giấy ố vàng hết rồi, mà góc trang nào cũng mốc cả lên. Nó là sách gì tếh nhỉ? Tôi tò mò cầm lên....
"Xoạt!" Một bức ảnh rơi từ trong cuốn sahc ra, rồi "đáp" xuống sàng. Tôi vội ngời xuồng nhắt nó lên xem.....