XtGem Forum catalog

Anh yêu em, 1m45 ạ!

Posted at 25/09/2015

670 Views

Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chíhắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…
Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng thốt của Jackson, dường như đâu đó trong Nó nhận ra mặt biển xanh đột nhiên trở nên âm u và phảng phất sự chết chóc… Nó biết mình đã lỡ lời...
- Jackson… Em… - Nó ngập ngừng nói – Em … Xin lỗi… Em… Em không cố ý! Em… Em…
- Không sao! – Jackson sau một thoáng chao đảo dường như cũng đã lấy lại được bình tĩnh, dịu giọng nói tiếp – Anh hiểu mà.. Tại anh hơi quá lời.. Anh xin lỗi!
- Anh đừng nói thế! – Nó vội vã quệt dòng nước mắt đang chảy dài trên má, lắc đầu nói - Tại sao anh lúc nào cũng tha thứ và bao dung cho em vậy? Em không xứng đâu.. Không xứng!
Jackson tiến lại phía Nó đang ngồi, khẽ đưa tay cẩn trọng lau đi những hạt nước còn vương trên gương mặt bánh bao của Nó rồi dịu dàng nói:
- Không phải anh đã từng nói rất rõ với em rồi sao? Đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế… Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh!
Nó mở to mắt nhìn người con trai đang ngồi đối diện với mình, đột nhiên như thấy hai đồng tử màu mật ong sóng sánh…
Nó òa khóc nức nở, bờ kè lý trí trở nên quá mỏng manh không ngăn nổi cơn lũ có tên là nỗi đau tuyệt vọng … Thật sự là Nó nhớ! Nhớ lắm.. Nhớ muốn phát điên lên rồi! Và cũng chính vì thế mà Nó tức,… Nó ấm ức,… Nó đau… Nhưng mà.. “Ai đó” Có biết đâu…
Giá như…Người ở bên Nó giờ này là Mr P đáng ghét hoặc Ngài Tổng giám đốc uy quyền, Mr Jay lãng tử phong lưu hay “Anh Phong” dịu dàng, nồng ấm thì hạnh phúc biết bao….
Nó vẫn không ngừng khóc, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên từng chập… Nó biết bây giờ Nó trông thảm hại lắm nhưng Nó vẫn không thể ngăn mình lại được..
Bỗng Nó cảm thấy một vòng tay rắn chắc vừa được vươn ra để bao trọn lấy người rồi Nó nhận ra đầu mình chạm nhẹ vào một vòm ngực rộng lớn…
Nó thoáng ngập ngừng rồi quyết định tựa vào đó để được chở che…
“Chỉ một phút thôi” – Nó tự nhủ với chính mình. Giờ phút này, Nó thật sự rất cần hơi ấm… Ngoài kia, bầu trời xanh ngập tràn nắng.
Mặc kệ thời gian và dòng đời cứ mải miết trôi… Ở đây, ngay lúc này… Nó thấy xung quanh như đang dừng lại và mang cho Nó cảm giác bình yên…
Nhưng mà, đúng như từ trước tới nay vẫn thế.. Cứ khi nào tâm hồn Nó tìm được sự thản nhiên dù cho đó chỉ là sự “thản nhiên tạm bợ” thì y như rằng sẽ có “Ai đó” mò tới và khuấy tung cả thế giới đang lặng yên của Nó.
- Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cho hỏi anh định ôm cô ấy đến bao giờ thế? - Một giọng nói âm u bất chợt vang lên khiến tim Nó nhói lên một cái.
Nó vội vã đưa tay đẩy Thiên thần ra theo phản xạ rồi bối rối nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, trống ngực đập loạn xạ khi nhìn thấy đôi mắt nâu bập bùng đốm lửa.
- Ở đây là bệnh viện nên tạm thời tôi sẽ không gây lộn với anh. NHưng tôi cảnh cáo anh ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM ĐÔI TAY BẨN THỈU CỦA MÌNH LÊN CÔ ẤY.. CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI! ANH NGHE RÕ CHƯA? LÀ CỦA TÔI!
Hơ… Nó tròn xoe mắt nhìn ngài Mr P nghiêm nghị nói với Jackson, trong đầu không khỏi băn khoăn với những hỏi dồn dập: “Cái gì mà “Cô ấy là của tôi”? Nó có nghe nhầm không nhỉ? Biến mất một hồi lâu rồi đột nhiên lại xuất hiện và phát biểu một câu như vậy là sao?
Chưa kịp định thần, Nó chỉ biết làm kẻ thứ ba ngoan ngoãn đứng ngoài chứng kiến cuộc đối thoại của Thiên Thần và Ác Quỷ. Sau câu nói của Mr P, Nó thấy Jackson khẽ mỉm cười ra vẻ không thèm để ý rồi nói tiếp:
- Ngài Tổng Giám Đốc quả thật đã thay đổi rất nhiều nhưng độ liều thì vẫn không hề suy giảm nhỉ? - Vậy xin hỏi ngài căn cứ vào đâu để nói cô ấy là của ngài?
Không một thoáng chần chừ, Mr P lập tức trả lời ngay:
- Cả anh và tôi đều biết cô ấy có tình cảm với tôi vì thế cho nên CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI.
- Vậy mà người luôn ở bên khi cô ấy cần lại là tôi và vừa rồi cô ấy còn ngoan ngoãn ở trong vòng tay của tôi đấy. – Thiên thần vẫn mỉm cười đáp lại.
- Nhưng thật đáng tiếc cho anh! TÔI MỚi LÀ NGƯỜI CÓ ĐƯỢC TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY!
Nó há hốc mồm như một con ngốc nhìn ngài Mr P ngẩng cao đầu nói với Jackson bằng thái độ kiêu hãnh không che giấu. Đột nhiên, Nó cảm thấy mình giống như một thứ trang sức được lôi ra để người ta khoe khoang đẳng cấp và bỗng chốc bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lại tuôn trào như thác lũ khiến Nó vô thức hét lên:
- AI LÀ CỦA ANH? ANH ĐỪNG CÓ NÓI LINH TINH! TÔI KHÔNG PHẢI MÓN ĐỒ ĐỂ CÁC ANH LÔI RA ĐẤU GIÁ! CÁC ANH XEM THƯỜNG TÔI QUÁ RỒI ĐẤY!
Hai người đàn ông có vẻ bị giật mình trước phản ứng bất ngờ của Nó vội vã hướng ánh mắt thảng thốt nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang ở cái thế giống hệt một con nhím xù lông .
- Anh…. Anh không có ý gì đâu… Anh xin lỗi – Thiên thần lập tức nói.
- Có vẻ như em đã khỏi bệnh rồi nhỉ? Công nhận là y học bây giờ hiện đại thật đấy nhưng mà em vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn. Hét to vừa không có lợi cho bản thân vừa gây ảnh hưởng đến người khác! – Mr P đưa hai tay lên phía tai mình rồi vừa giả vờ làm động tác kiểm tra thính giác vừa mỉm cười và nói một cách thản nhiên.
- Anh… ANH… - Nó tức đến mức không thể thốt ra một câu cho trọn vẹn.. Cái gã đáng ghét này thật sự là oan gia của Nó mà.
- Anh không thấy mình đang làm kỳ đà cản mũi à? – Mr P dường như chẳng thèm để tâm đến phản ứng của Nó, khẽ nhăn mặt quay ra nói với Jackson.
Cằm Nó gần như rớt xuống mặt đất.. Có phải Nó đã thể hiện tình cảm quá nhiều không? Tại sao Mr P lại có thể tự tin như thế chứ? Mất mặt quá đi thôi!
- Này anh....