Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
Posted at 25/09/2015
662 Views
Và mẹ, Cherry phải theo đoàn phim quay ở tận miền Tây, chắc cả tháng nữa mới về. Ba gửi tôi qua nhà mẹ của Khánh Di, bác gái không có con gái nên cực kì cưng chiều tôi, đôi khi đùa vui rằng xem như tôi đã cướp hẳn người mẹ vui tính của Di luôn rồi.
Tôi chưa dám báo cho ai biết công việc mới của mình. Tôi muốn họ bất ngờ. Chỉ riêng Dolly biết, và gia đình nó cũng biết. Tính ra, tôi thực sự thích công việc này. Một vai diễn luôn là một thách thức cần chinh phục, tôi là người thích chinh phục. Vì thế, tôi thấy diễn xuất giống như một ngọn núi cao cần vượt qua, quyết tâm chinh phục nó cho kì được.
Tâm trạng u uất, ẩm ương hệt thời tiết. Tôi sao thế này? Cô đơn quá lại sinh ra ảo giác sao? Tự dưng sao tôi lại nghĩ là mình trông thấy cậu ấy, cái người mà tôi thường hay mơ đến, cậu ấy đang đứng trước tôi, không xa, đủ để tôi nhận ra nụ cười quen thuộc trên cánh môi cam mềm.
Không dùng chút nơ ron nào để suy nghĩ, tôi ngây ngốc ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng dáng quen thuộc đó. Như một con ngốc. Chạy đi trong mụ mị. Không hề đắn đo. Không hề mang chút suy luận. Có lẽ, cảm xúc kiềm chế quá lâu sẽ khiến người ta oà vỡ, loạn trí mà vồ chụp lấy, không cần nhận thức đó là thực hay mơ.
_ Thiên Thần! Thiên Thần!
Tôi chạy theo dáng hình đó, rõ ràng như muôn ngàn giấc mơ vụn vặt ráp lại. Cậu hiện diện trước mặt tôi, vô cùng sinh động, vô cùng chi tiết. Hình ảnh mà tôi chưa hề quên được, ám ảnh sâu đậm đến mức tôi nhớ rõ cả từng chi tiết cực kì tỉ mỉ trên gương mặt thánh thiện kia. Đôi khi trong sự không tỉnh táo ta sẽ không nhớ nỗi mình đang làm đều quái gỡ gì.
Trong phố xá nô nức, tôi chạy theo bóng chàng trai đẹp tựa thiên thần, đôi mắt xanh lục mang sức ám ảnh kì dị, mị hoặc người khác đến mức ăn mòn đến từng nhịp tim vẫn còn nhớ như in. Tôi không cần biết mình đang ở đâu. Cứ chạy. Một hành động duy nhất đó thôi. Điên thật. Tôi không hề biết thêm gì . Hơi thở nặng nhọc dần. Chạy.
Rồi giấc mơ cũng tan biến như muôn ngàn giấc mơ khác trong giấc ngủ của tôi. Chỉ là ảo giác. Thiên Thần không có thật. Là do tôi ảo tưởng. Là do tôi mộng mơ. Cậu ấy đã hòa tan theo những đóa bồ công anh trắng mịn, bay lên bầu trời cao thẳm kia. Mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Mãi mãi chỉ là kỉ niệm.
Thẫn thờ trên con đường đông nghịt người, tôi vô định như một chú gà con bị lạc mẹ. Mệt nhoài. Hụt hẫng. Tự dưng muốn khóc. Dòng cảm xúc kì quái này là vì sao? Tại sao tôi lại thèm khóc thế này? Kiềm nén quá lâu khiến người ta khó chịu thế này sao? Tôi cố thật bình thản khi cậu ra đi. Cố trấn tĩnh đó chỉ là một giấc mơ thật đẹp. Thế mà sao tim vẫn đau thế này? Cứ như một vết dằm ghim sâu không tài nào gỡ lên được. Thất vọng. Chỉ là ảo giác.
Đảo mắt nhìn chung quanh, đường lạ hoắc. Không gì quen thuộc, tôi ngơ ngác cố tìm một biển số nhà để biết mình đang đứng trên đường nào. Một bé nhóc đứng kề tôi đang chơi bóng trên vỉa hè, chú bé cởi trần, gầy nhom, chừng 3-4 tuổi. Nó thảy quả bóng tưng tưng trên mặt đất, để rồi quả bóng vụt khỏi tay, lăn lốc ra giữa đường.
Nhóc chạy ngang qua tôi, ý định ùa ra giữa lộ để nhặt quả bóng đó. Không hề thấy có người lớn gần đây, những hiên nhà kéo cửa sắt im ỉm. Hàng me che rợp đến lụp xụp, rũ nước mưa tí tách.
Tôi chụp vội cái con người bé xíu kia lại. Nguy hiểm thật, ai lại cho trẻ con ra đường chơi thế này? Ôi thật là!
_ Nhóc con! Em chạy đi đâu thế? – Tôi dùng chất giọng thật ngọt ngào để hỏi.
Cu cậu nhìn tôi, chớp chớp mắt rồi chỉ tay ra đường, tiếng nói trẻ nhỏ chưa rành mạch:
_ Bóng! Bóng!
_ Em muốn lấy quả bóng kia sao?
Nhóc gật gật đầu, nhìn tôi thành khẩn.
Tôi phì cười, xoa đầu nó. Cái cảm xúc u buồn tự dưng tiêu biến khi trông thấy nụ cười ngây ngô của bé. Dịu dàng:
_ Em ngoan đứng yên ở đây nha! Chị sẽ lấy giúp em!
Cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn đứng nép vào thân cây me có lớp vỏ sần sùi, lá rũ cụp. Nó giương mắt nhìn tôi, chờ đợi.
Đường phố có mưa bay bay, không nặng hạt nhưng của làm mặt đường ướt nhem. Vài người cẩn trọng vẫn mặc áo mưa. Cả con đường đầy màu sắc nom vui mắt.
Tôi nhìn ra con đường. Xe chạy theo trình tự của đèn tín hiệu. Đường không có dãy phân cách. Đường hai chiều lộn xộn xe là xe. Nước mưa rẫy thấm vào mặt tôi, hòa vào cùng mồ hôi mằn mặn.
Cố đợi đến khi đèn báo hiệu bật đỏ. Tôi nhích chân bước ra, dòng xe trước mặt dừng lại, tôi hiên ngang đi ra nhặt quả bóng.
Khoảnh khắc khi tôi cúi người nhặt quả bóng. Đột nhiên, phía xa, một chiếc ô tô chạy ngược hướng chạy ù đến, nhanh như bị ma đuổi, lấn tuyến sang đường bên tôi. Tiếng động cơ gào xé bật tung trong màn nhĩ, tai tôi ong ong, mắt mở to trân trân nhìn nó.
Thình thịch_tim tôi đập cuồng loạn trong khoang ngực. Chiếc xe lao tới gần, như hổ dữ vồ lấy con mồi trước mặt. Không gian đứng yên, tôi chỉ biết nhìn lấy nó. Thời gian như trôi chậm, rõ ràng đến mức như tôi có thể nhìn thấy từng phân tử không khí đang chuyển động. Đầu óc choáng váng. Mi mắt bị nước mưa chảy xuống ướt đẫm, nhòe đi, mờ mịt.
Trong dãy trí nhớ như một mạch nước ngập tràn khỏi lòng đất, tôi chẳng nhớ rằng mình đang đứng giữa đường. Chỉ nhớ từng kỉ niệm từ lúc bé thơ đến lớn, ồ ạt tuôn ngập đầu óc tôi. Bám kín mít hết thảy mọi hoạt động tư duy. Tay tôi lạnh dần, cảm nhận cái chết đang diễn ra trước mắt.
Rõ nét. Trung thực. Không hề mang chút dàn dựng. Tôi đang bị chiếc xe thu hẹp dần luồng không khí ít ỏi. Ngợp thở. Chân nặng nề như vác chì. Tôi sắp chết.
Đâu đó trong tâm trí. Đen kịt. Ố đục như mặt kính lâu ngày không lau chùi. Những tiếng gọi day dứt như xé lòng lại vang lên văng vẳng.
_ “Hàn Băng”.
_ “Hàn Băng”.
_ ....
Âm thanh đáng sợ như một phát súng gây tê khiến tay chân tôi tê cứng...