Anh Hận Anh Yêu Em

Posted at 27/09/2015

669 Views

” Đặng Dương Minh khum hai tay trước ngực, làm động tác “đồi núi” nhô cao.
Hình Khải nhìn động tác tay của Đặng Dương Minh là biết “đồi núi” rất nhấp nhô, lập tức sán lại, ghé sát mặt vào mặt Đặng Dương Minh, nháy nháy mắt hỏi: “Đồi cao đã có chủ chưa?”
“Chưa. Mình thấy cô ta toàn chơi một mình, không biết tính cách hướng nội hay vẫn còn lạ trường lạ lớp. À, đúng rồi, cô bạn đấy chỉ chịu nói chuyện với Hình Dục thôi.”
Hình Khải nghiến răng kèn kẹt, Hình Dục thật chẳng được việc gì, lớp có “hàng” mới mà không chịu thông báo với anh một tiếng.

***

Ngày hôm sau Hình Khải gặp ngay cô bạn “đồi núi” trong lớp, anh nuốt nuốt nước miếng, đúng là rất “cuồn cuộn trào dâng”.
Ngay buổi đầu tiên Hình Khải đã hỏi xong mọi thông tin, cô bạn mới đó tên là Phùng Xuyến Xuyến, mười bảy tuổi. Quan trọng là, hiện tại vẫn chưa có bạn trai.
“Xinh như thế mà cậu dám nói “cũng được”? Vậy trong mắt cậu thì tiêu chuẩn mỹ nữ phải như thế nào?” Hình Khải chọc chọc vào người Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh vô thức nhìn về phía Hình Dục, sau đó cúi đầu đọc sách.
Hình Khải cũng nhìn theo ánh mắt bạn, nhưng anh lại không để ý đến Hình Dục, mà nhìn cô bạn có thân hình mập mạp bên cạnh Hình Dục: “Thì ra kiểu mà cậu thích là phì nhiêu… có điều cô bạn đó có vẻ phì nhiêu quá mức nhỉ? Ha ha…”
Nhầm thì cho nhầm luôn, Đặng Dương Minh cũng hùa vào nói đùa: “Như thế ôm mới có cảm giác.”
Hình Khải biết Đặng Dương Minh đang nói kháy, ánh mắt lại liếc nhìn Phùng Xuyến Xuyến… khuôn mặt trái xoan trắng mịn, mắt phượng môi mỏng. Đúng kiểu con gái mà Hình Khải thích, anh đã trúng tiếng sét ái tình với cô bạn này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Đến giờ nghỉ trưa.
Hình Khải thấy Hình Dục và Phùng Xuyến Xuyến cùng nhau đi ra khỏi lớp, anh lập tức kéo Đặng Dương Minh đuổi theo đến gần.
“Tiểu Dục, đi ăn cơm phải không?” Hình Khải tỏ vẻ “hòa nhã dễ thương” hỏi, Đặng Dương Minh ôm bụng muốn buồn nôn.
Hình Dục vâng một tiếng, rồi cùng Phùng Xuyến Xuyến tiếp tục đi về phía trước.
Hình Khải mặt dày kiên quyết bám theo, cố ý đụng vào vai Phùng Xuyến Xuyến một cái, Phùng Xuyến Xuyến nghiêng người sang một bên có ý tránh, thần sắc hơi thảng thốt.
Hình Khải cười khan hai tiếng: “Cậu là học sinh mới ghép vào lớp phải không? Cả tháng nay mình không đi học nên bây giờ chúng ta mới có dịp gặp nhau, mình là Hình Khải, hoan nghênh cậu đến với đại tập thể lớp số 5, hì hì…”
Phùng Xuyến Xuyến thấy anh đưa tay ra tỏ vẻ thân thiện, ngập ngừng một giây, cười nhút nhát, đưa tay ra bắt, lịch sự đáp lễ.
Hình Khải có cảm giác như một dòng điện mạnh vừa chạy dọc sống lưng mình, cứ nắm chặt tay Phùng Xuyến Xuyến quên buông ra.
Phùng Xuyến Xuyến thấy vậy có chút ngại ngùng, mặt đỏ dần.
Hình Khải nhìn cô gái đang xấu hổ, tim đập thình thịch thình thịch.
Anh nghĩ, lần này thì yêu thật rồi.
Đặng Dương Minh liếc nhìn Hình Dục, Hình Dục vẻ mặt thờ ơ, đứng đợi bên cạnh. Đặng Dương Minh kéo vai Hình Khải: “Đừng đứng chắn giữa đường nữa, có chuyện gì vào căng tin rồi nói.”
Khi nhóm bốn người bọn họ đi vào, căng tin đông nghìn nghịt, Hình Khải không giống mọi ngày chỉ huy Hình Dục xông lên tiền tuyến để chọn những món ngon, mà tự mình chen ngang chen dọc mua hai suất cơm trưa cho hai cô nữ sinh, lúc đấy đúng là hăng như gà chọi, đương nhiên anh cũng không tha cho Đặng Dương Minh, ít ra thì phải có người bê khay chứ.
Phùng Xuyến Xuyến nhìn Hình Khải toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bất giác mím môi cười.
“Hình Dục, Hình Khải là anh trai cậu à?”
“Mình nhỏ hơn anh ấy một tuổi.” Hình Dục uống một ngụm nước, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mình cứ nghĩ rằng anh ấy cũng giống mình, là học sinh chen ngang, hiểu lầm rồi.” Phùng Xuyến Xuyến mỉm cười nói, thực ra ngay từ khi bước vào lớp cô đã để ý Hình Khải. Kiểu nam sinh cao lớn đẹp trai như thế rất thu hút các bạn nữ.
Lúc ăn cơm, Hình Khải dùng vũ lực bá chiếm một chiếc bàn rộng đủ cho tám người ngồi, sự hung hãn đối với những bạn khác hoàn toàn tương phản với hành động quan tâm chăm sóc của anh dành cho ba người bạn cùng bàn.
Tuổi mười sáu, mười bảy ngây thơ, trong sáng, đám con trai thể hiện vẻ nam tính của mình trước mặt các bạn nữ, đối với con gái mà nói thì đấy là những bạch mã hoàng tử có thể bảo vệ họ cả đời. Phùng Xuyến Xuyến len lén nhìn Hình Khải cao lớn ngồi bên cạnh, trong tim như có đợt sóng ngầm trào dâng.
Đặng Dương Minh thấy Hình Khải liên tục gắp thức ăn, lấy nước uống cho Phùng Xuyến Xuyến, khẽ đá vào chân Hình Khải một cái dưới gầm bàn, còn Hình Khải khi ấy đang chìm đắm trong dòng sông tình yêu lại không có phản ứng gì.
Đặng Dương Minh lại nhìn Hình Dục, sắc mặt cô vẫn hết sức bình thản, bình thản tới mức khiến người ta phải lo ngại.
***
Chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm trưa, Hình Khải đã có được Phùng Xuyến Xuyến, hai người bọn họ vai kề vai bỏ đi trước.
Đặng Dương Minh liếc sang nhìn Hình Dục đang chậm rãi thưởng thức bữa trưa, lẽ nào cô ấy vẫn còn ăn được hay sao?
“Hình Dục, Hình Khải cũng chỉ là có tính ham vui, đợi khi sự mới mẻ qua rồi…”
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, cười đáp: “Anh Dương Minh, em không sao. Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu tiên.”
Đặng Dương Minh không nói thêm gì nữa, anh có thể nhận thấy, Hình Khải tán tỉnh con gái lần này không giống với trước kia, có vẻ cậu ta đặc biệt quan tâm đến Phùng Xuyến Xuyến, anh cũng có thể nhận ra, Hình Dục không phải là không cảm nhận được điều đó.
“Hình Dục, chi bằng em cứ nói thật với Phùng Xuyến Xuyến, quan hệ của em và Hình Khải là…”
Hình Dục đưa một ngón tay đặt lên môi Đặng Dương Minh, nói một câu khiến anh không thể không suy nghĩ.
“Anh Dương Minh, anh phải biết, người nham hiểm nhất là em. Người xấu không cần người khác an ủi.”
Đặng Dương Minh lặng lẽ nhìn cô, một cô bé mới mười sáu tuổi, rút cuộc là trong tim đang che giấu những gì?.



Chương 06: Lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn


Chưa đến ba ngày, Hình Khải và Phùng Xuyến Xuyến chính thức công khai quan hệ, đang trong thời gian yêu đương mặn nồng, Hình Khải liền quên ngay bài vở.

Hình Dục không vì chuyện này mà lạnh nhạt với Hình Khải, vẫn chăm sóc anh như thường ngày, lại càng không có chuyện cô đi theo hai người mỗi khi bọn họ hẹn hò, về nhà đúng giờ, nấu đủ cơm và thức ăn cho mình mình ăn, vừa ăn cơm vừa xem ti vi. Đặng Dương Minh thỉnh thoảng vẫn đến nhà cô ăn cơm. Hai người bọn họ trong lúc ăn cơm gần như không nói chuyện, bởi vì Đặng Dương Minh không thể nắm bắt được tâm trạng Hình Dục lúc ấy.

“Sắp 11 giờ rồi, Hình Khải còn chưa về sao?” Đặng Dương Minh nằm trên sô pha phòng khách đọc sách, ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Hình Dục thấy anh tỉnh dậy, rót cho anh một cốc nước ấm, nói: “Gần đây anh ấy thường về rất muộn, sớm cũng phải 1, 2 giờ sáng.”

Đặng Dương Minh sững lại, nhìn vào khuôn mặt bình thản của Hình Dục, hỏi: “Em đang cố tỏ ra bình tĩnh phải không?”
“Đương nhiên là không.” Hình Dục nghiêng đầu cười.

“Tiểu Dục, anh phải nhắc nhở em, đối với đàn ông không thể buông thả như thế, càng thả càng hoang dã, cái gọi là lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn.” Đặng Dương Minh dụi dụi mắt, đàn ông hiểu đàn ông, nếu không biết ghìm cương đúng lúc thì kết cục sẽ đi rất xa.

“Anh nghĩ Hình Khải yêu Phùng Xuyến Xuyến à?” Hình Dục bình tĩnh mấp máy môi hỏi.

“Yêu thì chắc là không, nhưng cứ dính lấy nhau như thế thì thật không công bằng với em.”

Hình Dục khẽ cười: “Nhưng em chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm. Anh Dương Minh, anh về đi ngủ đi.”

Không biết là do cô che giấu quá giỏi, hay đúng là vô cảm trước vấn đề đó, Đặng Dương Minh không tìm được câu trả lời từ ánh mắt cô.

Đặng Dương Minh thấy sắc mặt mệt mỏi của Hình Dục, lúc ấy mới nhớ ra đã quá giờ đi ngủ của Hình Dục từ lâu, vội vàng đứng dậy: “Em ngủ trước đi, khóa cửa phòng vào. Anh đợi Hình Khải thêm một lát nữa.”
Hình Dục không nói gì thêm, chào anh rồi quay vào phòng mình, tiện tay khóa luôn cửa phòng.
Đặng Dương Minh nằm bò ra ghế sô pha. Bỏ mặc một người con gái ngoan hiền như thế ở nhà không quan tâm, nói một câu thật lòng, Đặng Dương Minh thấy tiếc thay cho Hình Khải. Cũng có thể chính bởi vì Hình Khải biết người phụ nữ ở nhà sẽ bao dung đối với tất cả những gì anh làm, nên anh mới dám bừa bãi như thế.
12 giờ 30.
Đặng Dương Minh định không tiếp tục đợi nữa, nhưng vừa đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hình thì gặp Hình Khải.
“Ái chà, nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây làm gì vậy?” Hình Khải hỏi với bộ mặt hết sức tò mò.
“Không biết à? Đương nhiên là nhân lúc cậu không có nhà tìm vợ cậu tâm sự rồi.” Đặng Dương Minh nói đùa.
Hình Khải phì cười, ngay lập tức nháy mắt với Đặng Dương Minh, rồi liếc xéo anh: “Sau này có hẹn hò gì với vợ mình phải canh giờ cho chuẩn, để mình bắt gặp nữa là không xong đâu đấy.” Nói xong anh giơ tay chào bạn, mệt mỏi uể oải đẩy cửa vào nhà.
Đặng Dương Minh bất lực thở dài, tên tiểu tử này đúng là có phúc mà không biết hưởng.
***
Rõ ràng vốn chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa mà không ai cho là thật, nhưng cho tới tận 3 giờ đêm, Hình Khải vẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại, bần thần không ngủ.
“Hình Dục! Mau mở cửa ra cho tôi.” Hình Khải đấm thình thình vào cửa phòng Hình Dục. Đặng Dương Minh từ trước tới nay vốn không có hứng với chuyện yêu đương trai gái, nhưng lại rất dịu dàng nhẹ nhàng với Hình Dục, Hình Khải càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Anh gõ phải đến 10 phút mới nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, không đợi Hình Dục kéo cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa xông vào.
Hình Dục nhìn bộ dạng tức tối của anh, không hiểu, hỏi: “Sao thế?”
Hình Khải không định trả lời, bước chân vào phòng, với tay bật đèn. Hình Dục lấy tay che ánh sáng, nhìn qua kẽ ngón tay, hành động của Hình Khải rất hài hước, trèo lên giường cô, lật gối lật ga giường, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi.
Hình Dục không biết anh đang tìm gì, bước lên kéo kéo vạt áo T-shirt Hình Khải đang mặc, nói: “Làm gì thế? Đừng đi cả dép leo lên giường như vậy.”
Đột ngột Hình Khải quay phắt đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng quắc. Anh không tìm thấy trên giường Hình Dục sợi tóc đáng ngờ nào, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh là cô trong sạch!
“Nói! Tại sao tóc cô lại rối tung ra thế kia?” Hình Khải nhướn mày, đầu tóc rối bù rất đáng nghi.
Hình Dục vuốt vuốt mái tóc dài: “Đầu tóc anh cũng rối bù kìa.”
Hình Khải hừ lạnh một tiếng, với lấy chiếc gương đặt trên tủ đầu giường soi, quả nhiên giống cái tổ quạ.
Hình Khải ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ra lệnh cho Hình Dục ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng nghiêm, Hình Dục ngoan ngoãn đứng thẳng người, sợ hãi chớp chớp mắt.
“Nhìn thẳng vào tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi? Sợ phải không?” Hình Khải bật người dậy, ép Hình Dục lùi sát vào tường.
Hình Dục dụi dụi mắt, nghiêng người nhìn Hình Khải: “Giờ là ba giờ rưỡi sáng, anh muốn em nhìn anh với ánh mắt thế nào?”
“…” Hình Khải tức giận giơ ngón tay lên, những lời định nói lên tới cổ họng lại bị nuốt xuống, dù sao chuyện này cũng không thể đoán mò, nếu như Hình Dục chạy đến tìm Đặng Dương Minh tố cáo anh, nhất định tình cảm huynh đệ sẽ rạn nứt.
Ánh mắt anh chiếu hơi lệch, lại đúng vào vị trí ngực Hình Dục. Ngực Phùng Xuyến Xuyến to hơn của Hình Dục nhiều, xì! Có con bò sữa ai còn tiếc quả đào nhỏ! Đúng thế! Thần kinh chắc? Nghĩ đến đây, Hình Khải hai tay chắp sau lưng, làm như không có chuyện gì, đi ra khỏi phòng ngủ của Hình Dục..
Nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa, Hình Dục đã đóng sập cửa sau lưng, hoàn toàn không truy hỏi anh dù chỉ một câu.
Chỉ riêng hành động này thôi lại khiến trái tim Hình Khải phải băn khoăn.
Sáng hôm sau.
Hình Khải sau cả đêm không ngủ, mang đôi mắt gấu mèo ra khỏi phòng.
“Bữa sáng anh ăn gì?” Hình Dục đang ngồi ở bàn uống sữa đậu nành, không chuẩn bị phần cho Hình Khải, bởi vì cô không nghĩ anh lại dậy sớm như thế.
“Không ăn. Tôi đi đón Phùng Xuyến Xuyến đến trường.” Hình Khải vừa nói vừa để ý xem ánh mắt Hình Dục có biểu lộ gì không...

Polaroid