Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Anh có thích nước Mỹ không

Posted at 27/09/2015

645 Views

.. nhét... nhét cho con... không cầm... Ninh chỉ chỉ lấy hai cái kẹo..."

Trịnh Vi giật mình nhớ lại, khi cô nhìn thấy A Ninh, xe Trần Hiếu Chính đang đỗ cách không xa một cửa hàng nhỏ, đa số là các đồ dùng sinh hoạt bán cho nhân viên trong nhà tang lễ và người qua lại, làm gì có những thứ trẻ con cần hay thích, nhưng cô nhắm mắt lại, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh: Anh ngồi xổm trước mặt A Ninh, hận không thể đem hết những thứ đồ tốt mua được nhét vào tay A Ninh đang hoảng loạn, cho dù anh ngay từ đầu đã biểu hiện là không để ý chút nào đến cậu bé.

Khi họ lần lượt trả lời câu hỏi của đối phương đều chắc như đinh đóng cột, nhưng lúc nắm tay A Ninh trên đường vào nhà, Trịnh Vi không khỏi nghĩ đến chuyện nếu cô ngu ngốc một chút, nếu cô thật sự tin tưởng mà chờ ba năm, hiện giờ có thể cô đang nắm tay một đứa bé khác với một khuôn mặt và một cái tên khác.

"Mẹ, sao mẹ không hát?"

Mỗi lần đi đến bãi đỗ xe trong đêm khuya, Trịnh Vi đều hát để lấy can đảm. Cô khẽ hát một khúc không thành giai điệu, cúi đầu nhìn con trai nhỏ của mình. Cô là Trịnh Vi, vì thế sẽ không có khả năng khác, giây phút này tay cô nắm chặt chỉ có thể là con trai A Ninh mà Lâm Tĩnh đã dành cho cô.

Khi cô hát, cửa thang máy dường như gần lại hơn.

"Mẹ, không quay lại được là một chuyện đau lòng à?"

A Ninh của cô luôn có những vấn đề hỏi không hết, nhưng điều bất ngờ này lại vượt qua thắc mắc trong tâm trí của một đứa trẻ lại khiến Trịnh Vi trong lòng lo lắng.

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Ông ở trong bức ảnh hôm nay không quay lại nữa, vì thế bà đã khóc suốt."

"Uhm!" Thì ra người A Ninh nói chính là người góa phụ đau buồn của viện trưởng Tăng. Cô còn muốn nói gì đó với con trai, không ngờ sau đó A Ninh còn tiếp tục nói: "Khi con cầm kẹo, chú kia cũng như vậy... Mẹ, sao mẹ lại không hát nữa?"

Trịnh Vi còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy đã có người bước ra.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nói vui mừng: "Ở xa đã nghe thấy tiếng em hát, lẽ nào cảm cúm đã hết rồi sao?"

Trịnh Vi mỉm cười dẫn A Ninh chạy về phía trước –

"Vì tiếp theo sẽ đến lượt bố con hát mà."



Chương ngoại truyện 3



Ngày 13 tháng 2, đến đây kết thúc

10:00 Lâm Tĩnh

Lâm Tĩnh của ngày hôm nay dậy rất sớm, dẫu rằng dậy sớm vốn dĩ là thói quen của anh, thế nhưng anh biết, hôm nay và ngày thường, thậm chỉ là so với bất kỳ ngày nào của mai sau, cũng đều sẽ trở nên đặc biệt hơn, bởi vì, cô gái mà 21 năm trước đã từng nói sau này lớn lên sẽ làm vợ của anh, cuối cùng cũng đã trở thành vợ của anh vào ngày hôm nay rồi.

Nghiêm khắc mà nói thì thật ra từ hơn nửa năm trước, Lâm Tĩnh và Trịnh Vi đã là đôi vợ chồng hợp pháp, nhưng nói thể nào thì Lâm Tĩnh cũng là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống, trong quan niệm của anh, chỉ khi trải qua luôn nghi thức này, cô mới thật sự danh chính ngôn thuận trở thành một nửa còn lại của anh, chỗ trống trong cuộc sống của anh mới có thể gọi là viên mãn.

Hôn lễ được cử hành tại thành phố G, Lâm Tĩnh và Trịnh Vi đều không phải là người bản xứ, do đó bạn bè đến tham dự tiệc cưới đa số là đồng nghiệp và bạn bè của đôi bên, một vài người thân ở Nam Sương cũng đã đến tận nơi chúc mừng họ. Theo ý của Lâm Tĩnh thì đợi khi cả hai đều có thời gian thì sẽ cùng về Nam Sương mời những người thân và bạn bè đã không thể đến dự hôn lễ dùng một bữa, cũng xem như là hai bên đều thỏa đáng.

Rất nhiều người nói với họ, theo như tập tục cũ thì một ngày trước khi kết hôn, chú rể và cô dâu không thể gặp mặt nhau, tuy rằng Lâm Tĩnh cảm thấy tục lệ này chẳng có lý gì cả, thế nhưng, họ vẫn còn cả một đời ở bên nhau, xa nhau một đêm cũng không có vấn đề gì. Do đó bắt đầu từ ngày hôm trước, Trịnh Vi đã dọn đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ ở cùng ba mẹ của mình. Đã gần hai ngày không gặp Trịnh Vi, nghĩ đến gương mặt của cô khi cô khoác trên người chiếc áo cưới trắng xóa, một Lâm Tĩnh vốn ung dung điềm đạm cũng chợt cảm thấy thời gian quả thật là quá chậm rồi.

Bắt đầu từ 8 giờ sáng hôm nay thì điện thoại của anh đã chưa được một phút yên lặng, có người gọi qua thành tâm chúc phúc, và nhiều hơn nữa là mượn cơ hội này để lôi kéo quan hệ, tóm lại là người này vừa xong thì người khác lại tìm đến, dẫu cho tâm trạng của Lâm Tĩnh hôm nay vô cùng đẹp, cũng không khỏi cảm thấy phiền lòng.

Rể phụ Hàn Thuật là đồng nghiệp cũ của Lâm Tĩnh, 2 năm trước được chuyển qua nhậm chức tại Viện Kiểm Sát Nhân Dân ở một khu vực khác trong cuộc điều động trao đổi và đề bạc viên chức, Hàn Thuật đồng thời cũng là một anh tài trong hệ thống kiểm pháp công lý; thấy Lâm Tĩnh bị điện thoại quấy nhiễu, tắt máy lại sợ thất lễ, thế là anh giật luôn điện thoại của chú rể, tất cả cuộc gọi sẽ do anh nghe thay, nhờ thế lỗ tai của Lâm Tĩnh mới được một lúc yên tĩnh.

Trên đường đến khách sạn đón cô dâu, Hàn Thuật mới giao lại điện thoại cho Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh nhận lấy điện thoại, mở hộp tin nhắn đã sắp nổ tung của anh ra, nhìn thấy một dãy số lạ, tin nhắn mà con số lạ này nhắn qua cũng chỉ là một câu ngắn ngủi — "Chúc mừng anh được như ý muốn."

Anh nhìn dòng chữ ngắn ngủi đó trong vài giây, sau đó cười một cái, nhấn nút xóa đi tin nhắn và tất cả nhật ký liên lạc của con số này, khi anh ngẩng đầu lên lại, bãi đậu xe của khách sạn đã ở trước mặt.

Lâm Tĩnh đã từng tham gia qua rất nhiều hôn lễ, cũng từng nghe qua rất nhiều những trải nghiệm "gian nan" mà các chú rể phải vượt qua trước khi đón được mỹ nhân, lúc đó anh chỉ cảm thấy thật hài hước, giờ đây đến lượt anh trở thành vai chính rồi, anh mới biết cảm giác đó đúng thật là như kiến bò trên chảo.

Đứng ở bên ngoài cánh cửa căn phòng 1918, họ thậm chí đã có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của Trịnh Vi, lì xì không biết đã cho hết bao nhiêu rồi, vậy mà cánh cửa đó vẫn chưa chịu mở ra. Và điều khiến anh cảm thấy đau đầu nhất chính là cô dâu phụ Chu Tiểu Bắc của Trịnh Vi, cô gái này quả thật là đao thương bất nhập, mềm hay cứng cũng không qua nổi, những chuyện quái lạ mà cô và cô dâu bày ra, làm cho một kiểm sát viên Lâm bấy lâu nay luôn lâm nguy bất loạn này cũng bị các cú dày vò của cô "vò" ra một gáo mồ hôi. Chàng rể phụ sắp bước vào lễ đường kia vẻ mặt u uất: "Cái này mà là nữ tiến sĩ gì, rõ ràng là một nữ lưu manh."

Lâm Tĩnh cũng không biết là mình đã nói bao nhiêu lời hay, biểu hiện ra bao nhiêu lòng quyết tâm, thậm chí còn làm theo yêu cầu của "Quan tòa" trong kia, kể một câu chuyện mang màu sắc (ý là chuyện kiểu hok ngây thơ), sau khi đã thành công làm cho cô dâu cười lên, cánh cửa đó mới chịu mở ra. Khi Trịnh Vi đứng nhìn anh và nở nụ cười vui vẻ ở bên kia cánh cửa, Lâm Tĩnh mới biết rằng, để có được giây phút này, tất cả những quá trình đều xứng đáng cả, ngay cả cái cảm giác tồi tệ vì bạt tay không hề thương tiếc mà mẹ anh đã cho anh vào ngày hôm trước, cũng đã đều bay theo gió tan theo mây cùng với nụ cười của cô.

Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn, trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng sẽ mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở cái được và mất đó, cái nào nhẹ cái nào nặng, nếu đã là như vậy, thì ngay trong giây phút nắm lấy tay Trịnh Vi, Lâm Tĩnh nghĩ, dẫu sao ông trời cũng đã yêu thương anh.

***

Ngày 13 tháng 2

18:45 Trần Hiếu Chính

Khi còn là một thiếu niên chẳng có gì khác ngoài kiêu ngạo, anh đã từng vô số lần tưởng tượng giây phút này ở trong mơ. Vải tơ màu ngà là hợp với nước da trắng trẻo của cô nhất, kiểu lễ phục nhỏ sẽ khiến cho gương mặt trẻ con của cô càng thêm sinh động; ở trái tai bên trái của cô có một nốt ruồi, cô từng nói, A Chính, nếu như có một ngày chúng ta thất lạc nhau, đến khi gặp lại được mà tóc em đã trắng hết rồi, thì hãy nhớ lấy nốt ruồi này, rồi anh sẽ nhận ra em. Giờ đây, dung nhan của cả hai vẫn chưa đổi, anh đứng ở nơi cách cô hơn một mét, nhưng chỉ nhìn thấy hạt trân châu đang lủng lẳng bên dưới tai của cô. Bàn tay của cô vẫn đẹp như ngày nào, anh đã từng nghĩ đến có một ngày anh sẽ nắm chặt bàn tay đó, bước trên thảm đỏ, mỉm cười với những người đến chúc mừng.....

Đúng vậy, anh biết những điều này đểu chỉ có thể xuất hiện trong mơ, dẫu cho là một Trần Hiếu Chính đang có được Trịnh Vi của năm xưa, thì anh cũng chưa một lần nào vọng tưởng cảnh tượng này sẽ thật sự giáng lâm, bởi vì nó quá tươi đẹp, nên anh không dám đưa tay ra, sợ mình sẽ nắm không chắc.

Ngay cả bản thân anh cũng không tin rằng mình có thể nắm giữ được, do đó định sẵn sẽ không thể có.

Cô và chồng của cô cùng sánh bước bên nhau, nam bên trái, nữ bên phải, một đôi thật đẹp.

Anh tự nói với mình, Trần Hiếu Chính, mày có thể không đến, nhưng nếu đã đến rồi, thì nên biết là phải làm thế nào. Do đó anh nhoẻn miệng đi tới trước mặt họ, một câu chúc mừng, có vẻ như đã được nói ra một cách vô cùng tự nhiên.

Trên tay Trịnh Vi còn đang cầm một chiếc bật lửa rất tinh xảo, nhận lấy túi đỏ của anh, cô thuận tay đặt vào chiếc mâm của dâu phụ, cô mỉm cười nhìn anh nói: "Cám ơn, tôi đốt điếu thuốc cho anh."

Anh chưa bao giờ hút thuốc, cô biết rõ hơn ai hết, thế nhưng anh vẫn đã cầm một điếu thuốc từ trong mâm lên, đưa lên môi ngậm trong miệng một cách không thuần thục, cùng với tư thế giơ tay lên của cô, anh hơi khiêm người xuống, Zippo cản gió của 1992, bật lửa trong tay cô đánh hết mấy lần cũng không lên lửa, anh không biết người đang run là cô hay là bản thân mình.

Có một giây phút, Trần Hiếu Chính tưởng rằng thời gian sẽ có thể ngưng đọng tại đây mãi mãi, nhưng rồi ở vào giây tiếp theo, một bàn tay khác đã nhẹ nhàng đặt lên tay của Trịnh Vi, ngón tay thon dài, vững vàng và mạnh mẽ, dưới sự phối hợp của bàn tay này, tất cả đều trở lại bình thường. Lửa bật lên, đốm sáng cuối cùng trong lòng của Trần Hiếu Chính bèn tắt lịm. Trần Hiếu Chính suýt chút đã quên mất, người đàn ông đứng bên cạnh cô, có một bàn tay mạnh mẽ hơn anh, bàn tay này có thể trìu mến mà đặt lên tay của người con gái mà anh yêu thương, cũng có thể hô mưa tạo gió một cách dễ dàng.

Anh bắt tay mỉm cười với vị viện trưởng Lâm mới thăng chức đây và nói: "Viện trưởng Lâm, chúc phu thê hai người răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc."

Đối phương cũng đáp lại anh một nụ cười: "Cám ơn anh, chuyện vui của phó giám đốc Trần chắc cũng gần kề rồi."

Giọng điệu của hai người đàn ông này luôn luôn là ôn hòa, Trần Hiếu Chính sẽ không bao giờ quên, trong một đêm khuya, khi anh nhìn thấy người đàn ông này tay ôm một con mèo từng bước đi xuống lầu ra khỏi nhà cô, người này đã mỉm cười và nói với anh: "Nghe nói lệnh nhậm chức của trợ lý Trần đã sắp xuống đến rồi, tổng giám đốc Âu Dương của quý công ty có hy vọng rất lớn với anh, anh là một người thông minh, vào lúc này, còn vì ai mà đứng ở ngoài này?" Lúc đó, Trần Hiếu Chính đã biết, trong tay của mình đã không còn vốn chơi nào nữa.

Hoặc dã do anh đã nán lại quá lâu, khách đến chờ đợi chào hỏi và chúc mừng cô dâu chú rể đã lộ ra vẻ không vui, anh nhìn vị tân nương xinh đẹp một lần nữa, những năm đó, những năm đó họ đã cơ hồ tưởng rằng đối phương chính là cả thế giới của mình, thế nhưng giờ đây, anh và những người khách cầm bao đỏ ở phía sau, có gì khác nhau?

"Vị khách này, xin vào chỗ ngồi trước đi." Dâu phụ Chu Tiểu Bắc đã nói như thế với anh. Anh đi lướt qua họ, phớt lờ ánh mắt khinh bỉ ngắn ngủi của Chu Tiểu Bắc.

Anh chỉ có một ly nước lọc, vốn tưởng rằng đã rất đủ, thế nhưng nó lại từng một thời cho anh cảm nhận được vị ngọt mà mình chưa từng mơ tưởng đến, để rồi giờ đây mới ngộ nhận ra, sau này vị của nó lại lạc đến như thế. Nửa đời người sau, có lẽ anh sẽ không thể tìm lại mùi vị đó nữa, không sao, nước vẫn là nước, anh đã mất đi vị giác.

***

Ngày 13 tháng 2

23: 49 Trịnh Vi

Trong căn phòng VIP thuộc câu lạc bộ vui chơi của khách sạn, khách khứa đã ra về hơn nửa. Lâm Tĩnh nói, trong đêm động phòng của anh và Trịnh Vi, anh không muốn nhìn thấy một bãi chiến trường sau khi người đến náo tân phòng rời khỏi, do đó anh đã đặt sẵn hai căn phòng VIP trong khách sạn, những vị khách chưa chơi đã đều có thể đến, muốn uống bao nhiêu cũng được, muốn quậy thế nào cũng được.

Huyên náo ồn ào cả một buổi tối, đêm khuya rồi, những người còn lại cũng chỉ còn là bạn thân.

Chu Tiểu Bắc nửa say nửa tỉnh nãy giờ ngồi dựa trên sopha đột nhiên lại mở một lon bia ra, đưa lên cao, nói lầm bầm: "Mời Nguyễn Nguyễn!"

Những người xung quanh cô im lặng rất lâu, lão Trương là người đầu tiên phụ họa theo, anh giơ cao ly rượu nói một câu giống y như của Chu Tiểu Bắc, mọi người ai cũng đã uống không ít rượu, không người nào nghe được tiếng nấc của người nào.

Chỉ có Trịnh Vi thổn thức khóc nức lên, Lâm Tĩnh khuyên thế nào cũng không xong.

Nguyễn Nguyễn, mình đã lấy chồng rồi, mình rất hạnh phúc, nếu như bạn ở trên trời linh thiêng, có phải cũng sẽ giống như mình vui đến bật khóc không?

Lê Duy Quyến chau mày nói: "Cô dâu không được khóc trong ngày tốt lành như thế này."

Trịnh Vi mặc kệ, dù gì đây cũng đã là lần thứ hai cô rơi lệ trong ngày hôm nay rồi. Lần đầu tiên là khi yến tiệc vừa mới bắt đầu, cô đã nhận được điện thoại của dì Tôn — có lẽ nên nói là cuộc gọi của mẹ chồng, lúc đó cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, một tiếng "Mẹ" thế nào cũng không uốn thành lời.

Trịnh Vi còn nhớ tuần trước khi cô cùng Lâm Tĩnh về Nam Sương, Lâm Tĩnh đã cùng cô đến gặp ba mẹ của cô trước, sau đó dắt cô đến nhà mình. Trịnh Vi đã dự đoán trước sẽ không thuận lợi vượt qua ải của mẹ anh, thế nhưng khi đối mặt với nhau, thần thái hoàn toàn phớt lờ của dì Tôn vẫn đã khiến cô vô cùng khó chịu. Trước kia dì thương cô biết chừng nào, khi cô ở nhà Lâm Tĩnh, cả một bàn đều là thức ăn mà cô thích.

Những lời cần nói Lâm Tĩnh đều đã nói hết rồi, nhưng dì Tôn vẫn không phát biểu một lời nào, cuối cùng Lâm Tĩnh và mẹ anh cùng đi vào bếp, Trịnh Vi không biết mẹ con họ đã nói gì với nhau, tóm lại là vào đó chưa được bao lâu, Lâm Tĩnh đã đi trở ra với gương mặt không một chút cảm xúc, anh nắm lấy tay cô, đi ra khỏi nhà.

Cô hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tĩnh nói, không có chuyện gì cả, nhưng dấu tay trên gương mắt sạch sẽ của anh đâu thể gạt được ai, cô còn chưa kịp hỏi anh có đau không mà trái lại anh đã an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng, không có việc gì là không thể giải quyết cả.

Quả nhiên dì Tôn đã không xuất hiện trong hôn lễ tại thành phố G, Trịnh Vi đã quyết định lấy Lâm Tĩnh rồi, không ai có thể thay đổi, thế nhưng nếu không nhận được lời chúc phúc của mẹ anh, đó là điều đáng tiếc biết dường nào.

Cuộc gọi ngoài dự đoán đó tuy chỉ nói vỏn vẹn vài câu, dì Tôn nói, đêm nay người kính rượu rất nhiều, đừng để Lâm Tĩnh uống say, bảo cô cũng vậy, lúc còn nhỏ thì sao cũng được, bây giờ làm dâu người ta rồi, chí ít phải ra dáng con dâu.

Lúc đó Trịnh Vi vừa gật đầu vừa rơi lệ, tuy lời nói không dịu dàng chút nào, nhưng người già sỉ diện, mẹ của anh chịu đi đến bước này đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, cô đã rất mãn nguyện rồi.

"Nhìn lớp trang điểm của bạn kia, lem như cái gì rồi?" Lê Duy Quyến vẫn còn huyên thuyên bất tuyệt, Trịnh Vi khóc rồi lại cười, đã chẳng còn hình tượng gì nữa rồi, vậy thì chơi tới cùng vậy, cô gác một chân lên ghế, lớn tiếng mời những người xung quanh nâng ly. Lão Trương và Trình Tranh đã chọc họ suốt cả đêm nay, họ không ngừng nghĩ ra cách quậy đôi tân nhân không thể phản kháng này, Chu Tử Dực thì kéo Lâm Tĩnh qua một góc khuất, vừa vỗ vai vừa không ngừng nói, rõ ràng là đang thừa cơ tạo quan hệ. Còn Trịnh Vi thì bắt mọi người đều phải uống say, không say không cho về.

Dì Tôn căn dặn Trịnh Vi đừng để Lâm Tĩnh uống say, kết quả Lâm Tĩnh không say, còn cô thì say đến ngã nghiêng ngã ngửa. Khi giải tán, Hà Lục Nha bỗng nhiên như nhớ ra gì đó mà lén lút đặt một chiếc hộp được gói kỹ càng vào tay Trịnh Vi, cô ấp úng nói: "Đây là người... ai đó nhờ mình đưa cho bạn, anh ta đã về ngay khi còn chưa bắt đầu mời rượu."

Trịnh Vi ngẩng người một lúc, bàn tay không còn chút sức lực trong cơn say đã bất cẩn làm chiếc hộp rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo trên nền đá marble. Cô cúi xuống, xé hết băng keo dán bên ngoài, mở hộp ra, bên trong là một mô hình đã bị bể nát, thấp thoáng còn có thể nhận ra đó là hình dạng của một tòa nhà nhỏ.

Cô giữ tư thế tháo hộp này, không một chút động đậy, rất lâu, Lâm Tĩnh mới nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên: "Không sao, nếu như em thích, vẫn có thể kiếm người ghép nó lại mà...