Duck hunt

Yêu thương quay về

Posted at 27/09/2015

167 Views


-  Vậy thôi!
- Cô muốn bị đuổi việc à, khách tới mà không phục vụ!
- Được thôi - Cô hắng giọng - Thưa quý khách dùng gì ạ?
- Nâu đá!
Cô gái quay vào, lát sau cô bưng ra một cốc. Rồi cô đặt phịch xuống mặt bàn làm một vài giọt cà phê bắn ra!
- Chúc quý khách ngon miệng!
Anh nhìn theo cô ta và mỉm cười vu vơ!
Anh nghĩ rằng mình chẳng hơi đâu mà chấp nhặt những chuyện trẻ con nhỏ nhoi với cô ta. Anh đã tự nhắc nhở mình rằng anh sẽ im lặng trước những lời mỉa mai, khiêu khích của cô ta, nhưng chẳng hiểu sao anh chưa lần nào thực hiện được điều đó cả. Cứ mỗi lần gặp cô là y như rằng hai người lại đôi co khá quyết liệt. Anh hả hê mỗi khi cô ta thua cuộc và cô ta cũng vậy!
Anh không còn đi bar hay nhậu nhẹt nữa. Anh cũng không còn hứng thú với mấy cô nhân tình nữa. Trong tâm trí anh chỉ hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn với nụ cười tinh nghịch. Anh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên yên bình hơn. Anh không nhốt mình trong phòng và hút thuốc nữa. Anh dành thời gian đọc sách, chăm sóc những chậu hoa. Anh nhận ra rằng có thứ gì đó đang thay đổi trong anh một cách từ từ chậm rãi!
Cô gái tinh nghịch đó tên Dương An, cô đang là sinh viên năm cuối chuyên ngành kinh doanh. Qua quá trình thăm dò tìm hiểu mà anh biết được.
Lâu dần, giữa anh và cô không hay cãi cọ nữa, dù sao cô cũng là nhân viên mà. Anh luôn tìm cách trò chuyện với cô...dù chỉ là những câu xã giao hay đại loại như vậy.
Đã có lúc anh thấy cô liếc nhìn anh nhất là những buổi chiều. Đôi lúc anh vô tình quay lại, rồi ánh mắt hai người chạm vào nhau rất nhanh, nhưng cũng đủ để anh thấy được có cái gì đó thoảng qua cũng rất nhanh!
...
Không phải An không nhận ra điều đó. Dù gì thì An cũng chỉ là cô sinh viên nghèo, sắp ra trường tương lai thì mịt mờ vô cùng.
Anh thì ngược lại, anh thành đạt đã từng trải, lại hào hoa đẹp trai. Anh sinh ra không phải dành cho cô, cô biết anh nghĩ gì. Cô cũng không thực sự dám chắc điều cô nghĩ có đúng không. Cô tin anh là người tốt, nhưng cô vẫn im lặng!
...
Anh biết mình là mẫu đàn ông mà bao cô gái mơ ước, nhưng trong mắt An những thằng đàn ông như anh chỉ là đồ trăng hoa, đa tình nếu như không muốn nói là "đểu". Anh biết chứ, nhưng anh đâu còn như trước kia nữa. Cuộc sống của anh đã thay đổi và anh cũng vậy mà. Kể từ ngày vĩnh biệt mối tình ấy, chưa có người con gái nào làm tim anh rung động cả, trong mắt anh họ là đồ lẳng lơ hám tiền. Nhưng từ khi An xuất hiện và mang theo những tia nắng sưởi ấm cõi lòng, anh đâu còn những định kiến đó nữa. Nào ai có hiểu được lòng anh?
Đã có những đêm, anh thao thức chẳng ngủ được. Bởi cái dáng người nhỏ nhắn và nụ cười tinh nghịch đó cứ hiện hữu trong anh như nỗi nhớ thường trực nơi cõi lòng. Anh nhớ cô đến điên cuồng, anh muốn lúc nào cũng được ngắm nụ cười ấy, con người ấy. Anh chẳng thể lừa dối mình nữa, bởi anh đã yêu cô mất rồi...Nhưng chẳng bao giờ anh dám thổ lộ...vì anh sợ cô từ chối, khi đó lòng tự trọng lại vô tình bị cứa thêm nhát nữa. Nhưng anh vẫn chờ...vẫn đợi, biết đâu có một ngày!
Những ngày sau đó, anh không hay tới quán nữa, bởi công việc quá bộn bề, bởi anh không dám đối mặt, anh lẩn tránh cô!
Thi thoảng anh lướt qua, mắt anh khẽ nhìn, rồi anh thấy cái hình bóng ấy. Lòng anh thắt lại! Khi đó anh chỉ muốn xuống xe, lao nhanh vào quán, để được ngắm nhìn cô. Nhưng rồi, anh lại đi tiếp. Và khi đó anh đâu biết, có một ánh mắt đang dõi nhìn anh!
...
Tháng 9, thu về mang theo những ngọn gió heo may phả vào không khí một chút lành lạnh. Mưa rải rác khắp trời làm cho không gian trở nên ảm đạm hơn!
Anh cầm theo ô lang thang trên phố, anh không biết mình sẽ đi đâu nữa, anh cứ bước đi một cách vô hồn. Rồi bất chợt, anh bước vào quán, anh vẫn mong sẽ gặp lại cô! Nhưng khi bước vào anh nhận ra không còn cái bóng hình nhỏ bé, nụ cười tinh nghịch đó nữa. Ông chủ quán nói An đã nghỉ việc từ tháng trước. Anh lặng người đi trước lời nói của ông chủ, anh cảm thấy có cái gì đó vừa đi qua anh,nhanh lắm. Anh lững thững bước đi, đôi chân anh tê dại đi vì lạnh. Anh gục xuống, những giọt mưa lạnh lùng phả vào mặt anh...
 
***
Anh thức dậy và thấy mình đang nằm ở một căn phòng nơi có khung cửa sổ nhỏ hướng ra hành lang, đặt những chậu hoa màu tím. Một cảm giác ấm áp quen thuộc chạy sượt qua người anh.
Bỗng từ cửa chính, cô gái ấy bước vào, vẫn hình bóng đó, vẫn nụ cười đó. Anh lặng nhìn cô!
- Anh không tính mắng tôi vì cái áo như lần trước nữa chứ? - Cô mỉm cười nói!
Im lặng!
- Hôm ngay anh bị làm sao thế, ngoan ngoãn đột xuất à?
Vẫn im lặng!
- Anh ăn cháo đi, sẽ đỡ ngay thôi. Đàn ông con trai gì mà gặp mưa một tí là ốm à!
Rồi cô đứng lên, đi ra ngoài!
- Nhưng tôi không thể tự ăn được - Anh buột miệng nói ra!
- Anh còn là con nít nữa đâu!
- Nhưng...Anh ho lên vài tiếng.
- Thôi được rồi!
An ngồi xuống, khẽ khàng nâng tô cháo lên, và bón cho anh. Anh ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ vậy!
Tối hôm đó, trời vẫn rả rích mưa. Anh và cô ngồi trò chuyện, anh biết được cô phải nghỉ việc ở quán để lo ôn thi tốt nghiệp. Rồi cô nói cô đang xin vào một công ty và đang chờ kết quả!
Hai người trò chuyện tới khuya, rồi đi ngủ, anh ngủ trên giường còn cô ngủ bên ghế!
Sáng hôm sau, anh dậy sớm. Rồi khẽ khàng bước ra ngoài ban công. Anh nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự, thông báo về việc mới tuyển thêm ba nhân viên mới. Và trong số đó, có một cô gái tên Dương An! Anh cũng khá bất ngờ về điều đó!
Anh khẽ mỉm cười rồi anh quay vào phòng, ngắm nhìn An, cô vẫn ngủ một cách ngon lành.
Bên ngoài kia những tia nắng mùa thu đang khẽ khàng chiếu rọi, có lẽ điều ước về những tia nắng đã thành hiện thực...và khe khẽ hát...
"Những tia nắng đã mang em về đâyBên cạnh anhGió khe khẽ nhắc nhở anh một điềuNói những gì mình muốn đi chàng trai"







....