Yêu em từ cái nhìn đầu tiên
Posted at 27/09/2015
207 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu, khuôn mặt đã chuẩn bị sẵn nụ cười quyến rũ nhất để em nhìn thấy. Nhưng sao thế này...
***
Tôi gặp em vào một sáng ngày mùa thu, gió thổi bay mái tóc buông dài của em để nó tung bay trong gió. Lúc đó em đang mở to đôi mắt đen nhìn bạn, miệng chu ra như thể hiện sự bất mãn của mình. Tôi bật cười, thật đáng yêu!
Tôi gặp lại em vào buổi chiều ngày hôm đó, em ngồi ven hồ súng của trường, tay cầm quyển truyện đọc thật chăm chú. Khuôn mặt tỏa sáng như tìm được niềm vui đích thực của mình, tôi đứng xa xa nhìn em, trong lòng xôn xao lạ thường.
Những ngày sau đó, tâm trạng đến lớp của tôi khác hẳn, việc đầu tiên là tìm kiếm bóng dáng em, lâu dần thành thói quen. Có lẽ, tại thời điểm đó, em đã tồn tại trong lòng tôi như một thứ không thể thiếu rồi. Ánh mắt của em luôn làm tôi thấy xao xuyến bồi hồi, dù chỉ là cái nhìn lướt qua, nhưng sao tôi vẫn thấy rất vui.
Rồi một hôm tôi không thấy em đến lớp, tôi giật mình. Em cảm, em ốm hay sao rồi, trong lòng thổn thức khó tả. Lúc ấy tôi mới nhận ra, tôi dã uống nhầm ánh mắt em rồi, tôi cũng say luôn cả những hành động nghịch ngợm đến đáng yêu của em. Gượng cười, tôi tự hỏi, đây có phải là tôi đã yêu rồi không nhỉ? Nghĩ vậy, trái tim nhỏ bé lại đập liên hồi như một bằng chứng ho khẳng định đó. Tôi bật cười, tôi đã biết đáp án rồi.
Tôi nhờ bạn bè nghĩ đủ kiểu để làm quen với em, xuất hiện kiểu anh hùng cứu mĩ nhân hay lên lớp em rồi hùng hồn tuyên bố yêu em. Nghĩ là làm, tôi đi mua kẹo mút ( tại tôi thấy con gái hay ăn mà) rồi cùng đám bạn ngập ngừng không dám lên lớp em. Tôi trằn trọc đứng dưới lầu, vì do dự không biết làm thế nào mà tôi đã bóc luôn cái kẹo ra cho vào miệng ăn. Chân không ngừng đi qua đi lại. Bạn có thể tưởng tượng cảnh một người con trai đầu tóc gọn gàng, ăn mặc tông rất handsome mà lại đứng ngậm kẹo mút giống như con gái hay làm chứ? Vâng, hình ảnh của tôi lúc này chính là như vậy. Cho đến khi phát hiện tiếng cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy em và vài người bạn đi qua cười khúc khích thì tôi mới nghĩ đến bộ dạng của mình. Ngượng ngùng quay mặt đi, mạt nóng ran, tôi chạy vội về lớp không dám quay đầu lại.
Từ sau sự kiện kẹo mút, mỗi lần nhìn thấy em tôi vẫn luôn thấy ngại. Mãi tận một tuần sau, khi thấy em ngồi một mình trên ghế đá, rồi lại nhìn đám bạn đầy khiêu khích nhìn tôi. Tôi hít thở sâu vài hơi, lấy hết dũng khí bước đến chỗ em. Nhưng tim tôi cứ đập thình thịch, chân tay run run, lời nói phát ra tưởng chừng sẽ rất dứt khoát nhưng lại thành nhát gừng :
- Anh có thể.... ngồi đây.. được chứ?
Em ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt mở to trong veo chớp vài lần, rồi đứng dậy cười nhẹ:
- Vâng, anh cứ ngồi ạ.
Trong giây phút tôi vẫn đang bần thần vì sự đồng ý của em thì em đã bước đi, tôi vội chạy theo gọi:
- Từ từ đã em ơi... - Nói xong, tôi cúi gầm mặt xuống đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất cũng nên, nói:
- Anh muốn nói chuyện với em một lúc được không?
Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu, khuôn mặt đã chuẩn bị sẵn nụ cười quyến rũ nhất để em nhìn thấy. Nhưng sao thế này, vừa rồi em vẫn còn nhỏ bé cười với tôi cơ mà, sao lại biến thành gương mặt to đùng với làn da đen sạm nâu thế này? Mà càng nhìn càng quen, rất giống bác bảo vệ của trường. Tiếng cười truyền đến, tôi giật mình nhìn người trước mặt đầy thắc mắc, người đó cũng nhìn lại tôi đầy nghi vấn. Ôi, đây chẳng phải bác bảo vệ đây sao? Tôi cười gượng với bác quay sang nhìn bóng dáng sđang bước lên cầu thang của em rồi lại nhìn những đứa bạn thiếu đạo đức kia trợn mắt một hồi, còn ai đen hơn tôi không. ><
Thời gian sau đó cứ lẳng lặng qua đi, tôi vẫn dõi theo em từng ngày. Mùa thu sắp qua như bao mùa thu khác, trong lòng tôi chớm buồn khi nghĩ đến việc mình đã là học sinh năm cuối cấp. Ra trường đòng nghĩa với việc tôi sẽ không nhìn thấy em hằng ngày,cũng giống như việc mất đi nụ cười vậy. Trong lòng buồn man mác mà chẳng nghĩ ra được thứ gì. Tôi thở dài nhìn về hướng cây hoa sữa, một bóng dáng nhỏ bé thân quen đập vào mắt tôi. Mà bên cạnh em còn có một người con trai nữa, cậu ta đưa tay ra với lấy bàn tay của em. Tôi giật mình nín thở chờ động tĩnh tiếp theo. Chỉ thấy em chẳng những không rút tay về mà còn cười nhẹ, gật đầu rồi nói gì đó. Nhìn vẻ mặt anh chàng kia, tôi chắc là có lẽ cậu ta định tỏ tình với em rồi. Khuôn mặt cậu ta sáng ngời chẳng còn lại dáng vẻ như lúc nãy nữa. Cậu ta túm lấy cả hai bàn tay em mà cười, cả người nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con. Tôi đứng tim nhìn cảnh tượng này, trong lòng lạnh buốt như bị ai hắt nguyên xô nước lạnh vào người. Cả người mệt mỏi chán nản dựa vào lan can, tôi nhắm mắt lại mà nuốt đắng cay. Tôi đã quá chủ quan rồi, tôi cứ nghĩ rằng em sẽ chỉ là của riêng tôi, mà tôi chẳng nhận ra xung quanh em cũng rất nhiều người có cảm tình với em. Tôi tự nhìn lại chính mình, khôn mặt vẫn được mọi người khen là đẹp trai này cũng chẳng để làm gì, em cũng đâu có để ý đến tôi. Cũng chẳng thể trách ai, tôi nào có tỏ tình với em. Tất cả là tai tôi đã chẳng biết nắm bắt cơ hội.
- Em trai, cố gắng lên nhé!
Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, giọng con gái nghe trong và thanh xen vào. Tôi định nhắm mắt làm ngơ nhưng không hiểu sao tự dưng lại mở mắt nhìn xuống phía dưới. Em vừa đi vừa vẫy tay với chàng trai lúc nãy, miệng nhoẻn cười trông rất vui. Tôi tròn mắt nhìn em, đưa tay trái dụi lại mắt, lấy tay phải đập đập tai mình. Tôi nghe nhầm sao? Chẳng phải cậu ta vừa tỏ tình với em sao? Sao em lại gọi cậu ta là em trai rồi?
- Em biết rồi. Chị nhớ hỏi thử hộ em nhé!
Tôi lại càng giật mình hơn. Như vậy là tôi không nghe nhầm rồi, em là chị gái của cậu ta sao. Trong lòng vui dữ dội, tôi chạy xuống chặn ngay trước mặt em, giọng vui mừng mà mệt do chạy quá nhanh mà nói:
- Này, em. Anh yêu em nhiều lắm!!!!
Em nhìn tôi chằm chằm, khôn mặt trắng ửng hồng có lẽ do xấu hổ. Sau một lúc, tôi nghĩ là em sẽ mặc kệ tôi mà đi thì em lạ mỉm cười. Tôi không hiểu tại sao em cười nhưng vẫn cười theo em. đang định mở miệng thì em nói:
- Cảm ơn anh.
Tôi hụt hẫng nhìn em, em vẫn mỉm cười nhìn tôi như chờ đợi điều gì đó, tôi nghiêng đầu khó hiểu, mặt nở nụ cười rạng ngời:
- Làm người yêu anh nhé!
..........................