Snack's 1967

Vẫn đợi em quay về

Posted at 27/09/2015

185 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Nhưng anh đi vội quá, anh đi mà chưa dạy em, dạy em cách để có thể quên anh đi. Mãi mãi!
***
Phong tới đón Vân trong ở sân bay, khi nắng chiều tắt lụi sau những rặng cây ven đường.
Lâu rồi không trở lại Hà Nội, những cảm giác trong Vân chẳng hề mới mẻ, tất cả mọi thứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy. Nghĩ tới những điều đó, trong lòng Vân gợn lên những cảm giác nao nao khó tả.
“Lần này chị ra ngoài này có việc gì?”
Phong lên tiếng, Vân quay về với thực tại, Vân quên mất là đang đi bên cạnh Phong, cậu em trai nhỏ hơn Vân hai tuổi.
“Chị ra đây có chút việc tranh thủ đi chơi chút xíu, xa Hà Nội cũng hai năm rồi nên có chút nhớ” Vân khẽ cười.
“Cũng gần tới 7 giờ tối rồi, chị lên xe đi Phong chở về, chứ đi bộ mãi thế này thì tối mất”
Vân gật đầu, Phong giúp Vân xoay sở đống hành lý, rồi Vân trèo lên xe, Phong đưa Vân tới thằng nhà cậu út.

 
1. Ký ức của Phong
Dũng bị bệnh nặng nhưng Dũng giấu Vân, không muốn cho Vân biết chuyện, Vân là người yêu Dũng nhưng không vì thế mà anh nói cho Vân biết, bởi Vân còn ti tỉ những thứ khác phải lo mà công việc rồi học hành. Dũng cũng nói với mẹ là đừng cho Vân biết vội, Dũng nghĩ rằng mình cần có thời gian để sẵn sàng nói chuyện đó với Vân.
Từ ngày Dũng đổ bệnh, mẹ Dũng lo lắng nhiều lắm, có khi mẹ thức cả đêm để chăm sóc cho Dũng, những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt tiều tụy, hốc hác của bà. Từ ngày ba Dũng bỏ đi trong nhà chỉ có mẹ và Dũng, Dũng là niềm an ủi lớn nhất của mẹ, Dũng bị như thế bà ấy không lo sao được.
Dũng và Vân yêu nhau cũng được gần hai năm rồi. Vân là con gái miền Nam thẳng thắn, mạnh mẽ và cá tính. Còn Dũng là chàng trai Hà Nội ấm áp và chân thành, hai người họ đến với nhau, mau chóng và nhẹ nhàng như gió, như nắng vậy. Thực sự trông họ rất xứng đôi.
Phong là bạn Dũng, nên Phong cũng biết Vân. Phong gặp Vân lần đầu tiên trong triển lãm chung của Dũng và Phong, chẳng hiểu sao khi đó, khi cậu nhìn thấy ánh mắt, thấy nụ cười hồn nhiên của Vân, anh cứ đứng im ở đó, lặng ngắm Vân. Chỉ tới khi Dũng đập bộp vào vai Phong và nói rằng: “ Đây là chị Vân, bạn gái của anh”  “Còn đây là Phong, đồng nghiệp của anh” Đăng giới thiệu một hồi. Vân mỉm cười chào Phong, Phong bối rối đáp lại “Em…em chào chị” Mặt cậu đỏ chín lên, ngượng ngùng.
Từ hôm đó, thi thoảng Đăng cũng rủ Phong đi chơi cùng với hai người, Phong ít khi nói thi thoảng khẽ cười theo. Những lúc đó Vân lại bày ra cớ để trêu trọc Phong, nào là “Em đẹp trai mà ít nói như vậy, bọn con gái nó thích lắm đó” “Đẹp trai như vậy, thì kiếm cô nào mà yêu đi chớ” Những khi đó Phong cũng chỉ biết cười.
Cũng chẳng biết tự lúc nào Phong dành thời gian nghĩ tới Vân nhiều đến như vậy, trước đâu cậu trong con người cậu chưa từng tồn tại cái cảm giác đó, như lúc này. Hình ảnh của Vân, ánh mắt đó, nụ cười ấy cứ loay hoay quẩn quanh trong đầu Phong, cậu cũng không biết định nghĩa nó như thế nào nữa. Đôi lúc cậu tự nhủ mình phải dứt nó đi thôi, Dũng là người yêu Vân và Vân cũng yêu Dũng rất nhiều, trong mắt Vân, Phong cũng chỉ là cậu em trai nhỏ hơn Vân hai tuổi mà thôi. Phong nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, câu cũng nghĩ rằng những cảm giác này chỉ tới với cậu một cách bất chợt thôi y như những cơn gió vậy, thoáng bay đến rồi lại thoáng bay đi, nhưng sự thực nó chưa bao giờ biến mất, sau ngần ấy năm. Phong luôn nghĩ về Vân, luôn nhớ tớ Vân , hơn lúc nào hết.
Ngày đó, Vân yêu Dũng nên có chuyện gì Phong cũng chỉ để nó ở trong lòng thôi, trong một góc nào đó sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình. Đôi khi Phong ghen tỵ với Dũng, nhưng dù sao Vân cũng chỉ yêu một mình Dũng mà thôi, trong mắt Vân, Phong vẫn mãi chỉ là cậu em trai nhỏ hơn mình hai tuổi mà thôi.
Tình yêu của họ mặn nồng thắm thiết vô cùng, Phong nghĩ rằng sẽ chẳng có thứ gì, có điều gì có thể chia cắt họ, không cho họ đến với nhau. Nhưng cuộc đời luôn bất công như vậy, luôn trêu ngươi trước số phận của mỗi con người, luôn tạo ra những khổ đau mãi tới sau này vẫn không thể lành lặn lại như trước được, những vết cứa ứa máu và vô hình.
Mùa đông năm đó, Dũng mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Vân cũng biết trước được, rồi mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, nhưng sự thực đó vẫn vượt sức tưởng tượng của bản thân Vân, Phong biết rằng Vân tỏ ra mạnh mẽ như vậy thôi, nhưng sâu thẳm trong lòng Vân lại là sự yếu đuối, mỏng manh và dễ vỡ. Phong vẫn nhớ cái ngày đó, Vân khóc nhiều lắm, khóc cho tới khi cô không còn có thể khóc được nữa, đôi mắt Vân khô dại đi, tấm thân ngày càng tiều tụy, nhiều lúc Vân ngất lịm đi, Phong vào viện trông Vân đến hai tuần liền. Vết thương trong Vân quá lớn, biết lúc nào nó mới có thể lành lại, trả lại cho Phong, cô gái mạnh mẽ cá tính ngày nào.
Sau ngày đó, Vân rời xa Hà Nội, bởi Vân nói rằng không muốn lưu giữ một chút ký ức nào về nơi này nữa, cô chọn cách ra đi, trốn chạy nhưng đau thương. Phong muốn níu kéo Vân, nhưng không thể, Phong nghĩ rằng Vân cần có thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện.
“Ở nơi này, anh luôn nhớ về em, muốn được nhìn thấy dáng người, ánh mắt hay nụ cười của em trong mùa thu Hà Nội, tôi muốn ở gần bên cạnh em để xoa dịu đi trong em những vết thương quá khứ, để tôi có đủ can đảm để nói rằng: Tôi nhớ em tôi yêu em nhiều lắm”
2. Ký ức của Vân
“Em yêu anh nhiều không?”
“Sao tự dưng anh lại hỏi như vậy?”
“Thì em cứ trả lời đi mà”
“Dĩ nhiên là có chứ, vậy nên đừng bao giờ rời xa em anh nhé?”
Anh chỉ khẽ cười, lặng lẽ như mùa thu Hà Nội vậy, như một câu trả lời chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu, anh sẽ mãi ở bên cạnh em như những tia nắng lung linh ngoài kia vậy, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, chăm sóc cho em và bảo vệ cho em, rồi anh sẽ cưới em làm vợ, chúng ta sẽ cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh ở ngoại ô thành phố, có một sân vườn nho nhỏ xinh xinh và mình sẽ trồng rau, rồi trồng hoa lên đó. Vào những chiều nắng nhạt, em và anh cùng nhau ngồi trên một chiếc xích đu màu trắng dưới gốc cây táo già, anh sẽ đọc sách cho em nghe, kể cho em những câu chuyện lý thú. Rồi sau, sau nữa căn nhà nhỏ của chúng ta lại đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ, đó là khi em sẽ sinh cho anh những thiên thần. Nghĩ tới những điều đó, em hạnh phúc biết nhường nào.
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ được đẹp đẽ như một giấc mơ cả, nó nghiệt ngã và đơn đau hơn em tưởng rất nhiều. Em cứ ngỡ rằng, tình yêu của chúng mình, chỉ cần tình yêu hay sự tin tưởng thôi, em và anh sẽ dắt tay nhau tới bến bờ của niềm hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc chẳng có thứ gì thoát khỏi cái vòng quẩn quanh của cuộc đời này.
Mùa thu mang anh đi nhanh quá, bỏ em lại bơ vơ, lạc lõng cùng mùa đông lạnh lẽo. Trái tim em như bị hàng trăm mảnh cứa, đớn đau và vô hình, chẳng bao giờ có thể lành được nữa đâu. Thế là em bỏ trốn, em trốn chạy, trốn chạy quá khứ, đau thương và những hoài niệm về anh, trong Hà Nội rộng lớn này. Em không thể chịu đựng được cái cảm giác không có anh ở bên, không được cầm tay anh, ôm anh, nhìn anh cười. Em trốn chạy với hy vọng, hy vọng có thể quên đi tất cả, tất cả những quá khứ mang tên anh, nhưng để rồi những nỗ lực của anh đều tan thành mây khói, sự thực là em không thể quên anh. Nên hôm nay đây, em đã trở lại, bên anh theo một nghĩa nào đó, anh dạy em cách để yêu anh, thương anh. Nhưng anh đi vội quá, anh đi mà chưa dạy em, dạy em cách để có thể quên anh đi. Mãi mãi!
***
Vân tới thăm mộ Dũng, rồi cố ghé qua nhà mẹ Dũng. Khi vừa bước chân vào trong căn nhà nhỏ quen thuộc đó, thì mẹ đã nhận ra sự hiện diện của cô:
- Vân đó phải không con?
- Mẹ, con đã về rồi đây
Vân nghẹn ngào nói rồi chạy sang ôm chầm lấy tấm thân hao gầy của mẹ
- Con về lúc nào thế
- Cũng được vài hôm rồi đó mẹ, lần này con về lâu, nên con sẽ tới thăm mẹ thường xuyên
- Nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha con, trông dạo này con gầy đi nhiều quá
- Da, mẹ
Chiều hôm đó, Vân ở lại ăn cơm với mẹ. Chập choạng tối cô chào mẹ ra về
Cô không về thẳng nhà, cô lượn qua đường gió, nơi ngày xưa cô và Dũng vẫn hay thường đi hay vi vu qua đó
- Chị vẫn thích đi dạo nhỉ? Phong đỗ xịch chiếc xe bên cạnh Vân, mỉm cười
- Ở trong Sài Gòn chị vẫn hay đi mà
- Chị tới thăm bác?
Vân gật đầu
- Bác ấy nhắc đến chị nhiều lắm, mỗi lần gặp em bác ấy đều bảo vậy
- Ừm…chị biết rồi…Xa nơi đây có hai năm thôi, mà sao mọi thứ vẫn thân thuộc quá, ngỡ như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua thôi vậy
- Chị định sẽ làm gì ở đây?
- Cái Nga bảo chị đến chỗ nó làm, chị thấy cũng ổn.
- Thế là tốt rồi
Vân lại cười.
***
 
Hôm nay em đã tới gặp mẹ, mẹ và anh nhớ anh nhiều lắm anh à. Em sẽ ở lại đây để chăm sóc cho mẹ và ở gần anh hơn, dù em chẳng bao giờ biết anh đang ở nơi đâu?
***
Hai năm trôi qua mà em vẫn không quên được anh ấy, có lẽ hình ảnh của anh ấy đã in đậm trong trái tim của em rồi. Tôi vẫn nhớ ngày em quay lưng đi, tôi đã muốn chạy theo em và nắm lấy bàn tay của em, không cho em rời xa nơi đây, nhưng tôi không đủ can đảm để làm điều đó, cũng như không đủ can đảm để nói rằng: Tôi cũng yêu em nhiều lắm, yêu từ cái lần đầu tiên tôi gặp em, và tôi tự nhắc nhở mìng rằng: Em chính là cô gái của đời tôi. Nhưng tôi biết em không yêu tôi, em chỉ yêu Dũng thôi, sau bao năm em vẫn yêu anh ấy. Khi nào tôi mới có cơ hội đây? Và khi nào em mới mở rộng trái tim mình để đón lấy những yêu thương khác? Tôi vẫn thấy điều đó mơ hồ lắm…!
 ***
Những tháng ngày sau đó…
Thời gian sau khi trở lại Hà Nội, Vân lao vào làm việc, cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, cô cảm thấy khi làm việc thì thời gian sẽ mau chóng qua hơn và cô không phải suy nghĩ nhiều về mọi chuyện nữa.
Mùa thu Hà Nội năm nay trôi nhanh quá, cô đã cảm nhận được cái lành lạnh của những cơn gió đầu đông, ngày anh ra đi thời tiết cũng như vậy. Cô đã từng rất yêu mùa đông nhưng chỉ là khi có anh, mùa đông có anh cô cảm thấy ấm áp lắm, nhưng rồi yêu bao nhiêu cô lại căm ghét bấy nhiêu, anh bỏ cô lại trong mùa đông băng giá, không một cái nắm tay, không một bờ vai để dựa vào, không một gì cả, chỉ có cô với sự lẻ loi. Cô đơn. Tột cùng!
Ngày nắng hiếm hoi, cuối đông, Nga hẹn cô tám chuyện ở một quán cà phê nhỏ trong thành phố
Nga là cô bạn thân nhất của Vân từ hồi hai đứa còn học đại học, có chuyện gì Vân cũng chia sẻ với Nga
- Sao tự dưng hôm nay lại lôi tao ra đây vậy?
- Thì mọi lần tao với mày đều hay tâm sự kiểu này mà, chỉ là không gian có chút thay đổi thôi. Vân cười nói
- Mày ở đây cũng được hơn tháng rồi nhỉ? Có thấy gì khác không? Mà tao cũng không hiểu tại sao mày lại trở lại đây?
Nga luôn là người thẳng tính, cô nàng cứ nghĩ gì là nói nấy
- Chỉ thấy hơi vương vấn chỗ này nên quay lại thôi. Vân vu vơ đáp
- Chuyện gì đã qua rồi, thì nên quên đí, đừng sống mãi trong quá khứ, khổ lắm mày ạ
- Tao cũng chỉ mong vậy thôi...À mà dạo này trông mày phong cách quá ha, kiểu này chắc khiến khối anh phải mê mệt ý nhỉ? Vân lờ đi chuyện khác
- Mê mệt gì chứ, cũng chỉ xách dép chạy theo mày thôi. Nga cười lớn
- Tao thấy Phong cúng được đó, đẹp trai, công việc ổn
- Phong á. Tao có nói chuyện với hắn ta vài lần rồi, nhưng lúc nào hắn ta cũng chỉ nhắc đến mày thôi.
- Thì Phong là bạn Dũng, nên cũng là bạn tao mà. Vân nói và cô trách ánh mắt dò xét của Nga
- Mày vẫn không quên Dũng?
- Có lẽ vậy. Vân đáp lại rồi lặng im, đôi mắt cô nhìn đăm đăm phía chiếc bàn đối diện mình.
***
 
Dũng à, hôm nay em đã gặp Nga đó, con bạn thân hồi đại học với em ý. Nga là đứa vô tư thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, ngoài miệng nó nói vậy thôi chứ trong lòng nó nghĩ khác, nó có căn dặn em, nhưng em sẽ chỉ coi anh là người đàn ông duy nhất của em thôi. Em biết Phong tốt, ngày anh đi anh cũng nói với em rằng hãy luôn ở bên cậu ấy, còn cậu ấy sẽ chăm sóc cho em, bảo vệ cho em thay anh. Nhưng…
***
Hôm nay em đã gặp Nga phải không? Cô bạn ngổ ngáo của em ý? Tôi đã nhìn thấy em ngồi vào quán cà phê ngày đó, ngày mà Dũng bị bệnh, em cũng chỉ ngồi đó một mình, tôi vẫn nhớ đôi mắt lơ đãng nhìn ra dòng xe cô tấp nập ngoài đường của em, ngày đó là em lo lắng, em ưu tư những muộn phiền. Nhưng sao hôm nay, vẫn ở đó, vẫn là em mà sao ánh mắt của em vẫn vậy. Tôi ước chi mình có thể thấu hiểu được nó, cũng như thấu hiểu được em. Em cũng đã ở đây được hơn tháng rồi, tôi nghĩ rằng em sẽ bắt đầu lại  mọi thứ từ nơi em đã mất đi, nhưng không hẳn là vì điều đo, tôi nghĩ rằng em vẫn không quên những hoài niệm trước kia. Cho tới bao giờ em mới đủ can đảm để vứt bỏ nó và bắt đầu lại mọi thứ?
***
 
Hà Nội cuối thu, những tia nắng vẫn rải nhẹ trên những con đường ngập tràn xác lá rơi.
Vân đi dạo trên con đường ngày đó, cảnh vật vẫn thế, nhưng giờ đây chỉ có cô bước đi một mình, cô chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn như lúc này.
Cô bước đi vô định, ngoài kia những dòng xe cô vẫn tấp nập qua lại.
Bỗng cô nhìn thấy…ở phía bên kia đường, có một ánh mắt, một nụ cười rất đỗi thân thuộc, đang lặng lẽ nhìn cô. Cô nhận ra rằng…Đó chính là anh, đang đứng đó, nhìn cô…
Chẳng hiểu sao lúc đó, Vân nghĩ gì nữa. Cô băng nhanh qua đường, giữa dòng xe đang tấp nập qua lại. Mặc cho những người qua đường lên tiếng  quát tháo cô…nhưng cô vận chạy đi, khi đến bên kia đường, thì chẳng có nụ cười hay ánh mắt nào đang nhìn cô cả, rõ ràng là cô đã nhìn thấy anh ở đây...Sao lại như vậy, phải chăng chỉ là thứ ảo giác đánh lừa thị giác của cô…Rồi cô gục xuống vệ đường, òa khóc lên nức nở… “Anh ở đâu? Em đã thấy anh mà, sao anh lại trốn tránh em…Ra đây gặp em đi…Dũng” Cô gào lên, giọng cô lạc đi theo những cơn gió, cô vẫn gào, vẫn khóc…cho tới khi cô ngất lịm đi.
***
Tôi đã trông thấy em ở đó, rồi chẳng hiểu sao em lại băng qua đường, xe cô đi lại rất nguy hiểm...