XtGem Forum catalog

Sớm mai anh sẽ trở về

Posted at 27/09/2015

179 Views

Cô gái có bàn tay nhỏ gày lúc nào cũng lành lạnh, tôi chỉ muốn được nắm lấy thật chặt ủ ấm cho em suốt cả mùa Đông đó không rời.
Một buổi tối trời khá muộn, em nhắn tin qua whatsapp cho tôi, chỉ vẻn vẹn dòng tin vắn, nhưng tôi thấy thương em tới thắt lòng: "Ước gì chúng ta ở bên nhau và nắm tay em thật chặt được không?"-Hình dung trong vô thức, tôi hiểu ra rằng, đó là lúc em đang nhớ tôi siết bao. Là lúc em đang cần lắm một vòng tay thật chặt để giữ hơi ấm trong đêm mùa Đông giá lạnh. Là lúc em đang mệt mỏi với những công việc, dù rằng, vốn dĩ em là một cô gái đã từng rất mạnh mẽ và cứng cỏi. Nhưng có những giây phút em yếu mềm và mong manh như thế đó! Tôi thấu hiểu và thương em đến xót lòng. Tôi biết mình cần phải bảo vệ và chở che em luôn luôn. Nhưng thực tại lại không cho phép điều đó xảy ra. Đôi khi, chuyện xa cách trong tình yêu cũng là một thử nghiệm, để cho chúng tôi biết tìm cách vượt qua.
Một động lực vô hình thôi thúc tôi nhẩn nha gõ một dòng tin có dấu, gửi cho em: "Nắm lấy tay anh đây này." Tôi hy vọng với những câu chữ chân thành bấy nhiêu đó, em có thể vơi bớt đi những nỗi niềm riêng, nỗi cô đơn, trống trải khi thiếu vắng tôi.
*****
"Ra ngoài đường, em nhớ giữ ấm nhé!"- Cứ những tưởng những câu nhắc nhở, hỏi han kiểu đại loại "Mùa Đông về rồi, em nhớ chuẩn bị áo ấm, khăn len, găng tay nhé?!" là thừa mứa, nhỏ nhoi, có thể còn lọt thỏm trong biết bao lời nhắn gửi khác nhưng anh vẫn luôn nhớ và dặn dò em như thế, có chăng là bằng thừa không? Chắc là không đâu em nhỉ? Vì ít ra, trong một khoảnh khắc nào đó, em ngẫm nghĩ rồi chợt nhận ra: Ít ra, mình cũng được ai đó quan tâm, nhắc nhở tận tình và thật tâm như thế! Hơn ai hết, tôi biết rằng, chỉ mình mới yêu em theo cách như thế! Bình lặng và quan thiết. Thương yêu em rất mực, tôi chưa một lần toan tính hay suy lòng, đổi dạ hoặc muốn buông lơi vòng tay.
Rồi thì một ngày tôi sẽ trở về, nắm chặt lấy đôi bàn tay em không rời, trên một cung đường lộng gió và nắng lá rơi đầy. Em nhẹ nhàng so vai tựa vào ấm áp. Anh như thầm nghe thấy cả những nhịp đập nơi con tim yêu của thời thanh xuân, nồng nhiệt nhất. Những niềm hạnh phúc mênh mang, nụ cười em sáng trong và không vương muộn phiền.
*****
Chỉ là ở nơi này, tôi mang theo bên mình một điều lãng mạn cuối cùng được trao gửi từ em. Là chiếc bình thủy tinh trong veo, em bỏ trong đó những ngôi sao, cánh hạc do chính tay em cần mẫn gấp từng chút một, gom lại tặng tôi ngày lên đường. Em giục tôi viết ra điều ước nào đó rồi gói lại đem bỏ vô đó. Bạn biết không? Sẽ có vẻ thật là ngớ ngẩn khi biết tôi đã ghi nắn nót một dòng chữ trong mẩu giấy đó, điều ước: "Anh chỉ mong sớm quay lại nơi này cùng em." Nhưng rồi tôi giấu nhẹm ước mong đó đi, rồi cất bước lên đường. Phía trước là một chân trời mới tôi cần khám phá. Mỗi ngày, thỉnh thoảng, tôi thường đưa mắt nhìn ngắm chiếc bình nhỏ xinh, như một cách nhắc nhớ tôi về những ước mơ, dự định, mong mỏi...cần được hoàn thành. Mọi thứ bỗng trở nên lành trong và có động lực hơn biết bao. Có em và điều lãng mạn này theo cùng, dường như bao mệt nhoài như vội tan biến. Có em, con dòng thời gian trôi dài như bỗng hóa gần hơn. Như đâu đó, tôi vẫn còn có thể nghĩ miên man về em. Người con gái đáng yêu ấy đã mang đến cho cuộc sống của tôi biết bao điều sống động và tươi vui. Khiến cho một gã trai 24 tuổi này đây thấy phấn chấn và lạc quan hơn biết bao.
Tôi trân quý món quà của em và luôn mang nó theo bên mình. Đó là điều lãng mạn mà em dành cho tôi. Vẫn vẹn nguyên và tươi sáng, nhẹ nhàng và bền bỉ. Như hình bóng em mãi ở trong lòng, dù em có ở xa cách tôi cả bao dặm dài.
4. Bản nhạc và chuyện của nhành cây.
Trời đất phương Bắc đang đương mùa Xuân với những đợt mưa phùn rây rây làm đường xá lầy lội và ẩm ướt. Không ngừng đổ đầy vào đầu người ta cảm giác nhếch nhác và phiền hà. Nhưng rốt cuộc mùa nào cũng có những cái hay ho, cái dở tệ riêng mà. Mùa này, cây cối đâm chồi những lộc non xanh tốt lạ lùng và vươn dậy mạnh mẽ.
Một sớm tôi check FB và tình cờ thấy bức ảnh anh chụp từ một phương trời xa tôi lắm! Tấm hình ấy anh chụp bên một rừng miosa hoa vàng bung nở rực rỡ. Dáng anh thoáng có vẻ hoa gày đi. Nhưng nét hiền lành, nụ cười răng khểnh bừng sáng, đôi mắt như ánh lên sau lớp tròng kính cận. Vẫn là anh của ngày hôm nào.
Tôi lại đặc biệt chú ý tới những nhành lá cây xanh non nhú lên trong tấm hình ấy. Thứ màu xanh như muốn làm tôi buồn đến phát khóc lên được. Tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi đã xa nhau biết bao. Như đâu đây có những nỗi buồn không tên trào dâng đầy trong lồng ngực. Da diết và thổn thức vô cùng.
Kéo xuống phía dưới bức ảnh, có một đường link nhỏ anh gửi riêng cho tôi qua ô của chat nhà FB. Tôi nhấp chuột, theo đường link chỉ dẫn đến là một bản nhạc của nghệ sĩ piano nổi tiếng ở Hàn Quốc- Yiruma- bản "The moments"- là những khoảnh khắc. Dòng nhạc nhẹ nhàng trôi chảy, giai điệu êm mượt, bỗng dưng trái tim tôi như dịu lại, không còn nặng trĩu như mọi lần nhớ tới anh nữa. Phải là tâm ý của anh thế nào thì anh mới gửi bản nhạc này cho tôi. Nó như gợi nhắc lại những khoảnh khắc của tuổi thanh xuân bên cạnh nhau. Năm tháng bắt đầu từ đó, cũng vì vậy mà đẹp đẽ biết bao, và chúng ta cùng trân quý nhường nào. Năm tháng qua đi bao lâu không quan trong bằng việc ta đã có biết bao khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời mình sống.
*****
Em kể anh nghe về câu chuyện cái cây em trồng ở nhà. Đó là một nhánh hoa trạng nguyên do một người bạn tặng em, nhưng hồi em lên thành phố đi học đại học, không ai chăm sóc, em những tưởng nó sẽ chết quoay quoắt lâu rồi. Nhưng ai ngờ, một hôm em tình cờ thấy nhành cây trong góc ban công cũ kĩ đâm ra những chồi lá xanh non căng mộng đầy sức sống, mà lại là ngay giữa mùa Đông. Em đưa nhành trạng nguyên ấy về cấy lại hẳn hoi trong chiếc chậu màu vàng, chăm sóc nó mỗi ngày. Và thế là vào một ngày sau đó, nó đã nở hoa, ngay giữa mùa Xuân này này. Điều ấy thật là kì diệu. Nói là hoa đỏ thì chẳng phải đâu anh. Màu đỏ tươi ấy cũng chỉ là lá của nó mà thôi, loại lá đặc biệt. Còn hoa thực sự của nó lại bé xíu xiu màu vàng bên trong kẽ lá đỏ đó cơ. Vậy mà biết bao người cứ lầm tưởng, trạng nguyên có hoa màu đỏ au.
Thông thường, sẽ ít có loài thực vật nhỏ nào có thể sống qua nổi mùa Đông ở phương Bắc khắc nghiệt và rét mướt, lại còn sương muối hãm hại nữa, thường sẽ bị rụng lá, trút hết đến cái lá cuối cùng, còn trơ khấc lại chỉ toàn là cành khẳng khiu. Thế mà cây trạng nguyện đó vẫn bất chấp mà sống sót qua cả một mùa Đông dài ấy thôi, trổ ra với những cánh hoa (lá) đỏ au. Khi nhìn thấy những nhành hoa bé bỏng màu đỏ nổi bật kì lạ ấy, em thấy nhớ anh rất nhiều, rồi lại nghĩ tới chuyện của mình. Em đã nghĩ rằng đó là cây hoa can đảm nhất mà em từng biết.
Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó chứ?! Em lúc nào cũng là thế đấy, toàn liên quan đến cây cối rồi suy nghĩ vẩn vơ nhỉ? Rồi em nghĩ về những điều mình đã và đang có, nghĩ về hiện tại của cả hai, cả những ngày còn ở phía trước, em không thấy mình còn buồn rầu, tủi thân quá nữa.
Nghĩ lại, chúng ta đã thật may mắn khi đi cùng nhau cả một quãng đường dài, tất cả đều vui vẻ và hạnh phúc. Thì phải chăng như thế đã là nhân duyên rồi sao?
5. Anh sẽ trở về.
Tôi nhận được bức email hồi đáp của em. Chẳng hiểu vô tình hay không, trong lần viết mail về cho em đợt trước, tôi có gửi cho em xem tấm hình chụp tôi bên cạnh cây hoa miosa vàng rực rỡ trong khuôn viên trường đại học, kèm theo một bản nhạc của Yiruma mà hồi xưa hai đứa thường nghe chung. Có lẽ bức hình và những giai điệu cũ đã gợi nhắc nỗi nhớ về tôi tràn về trong em, thổn thức lắm?! Tôi hiểu cái cảm giác đó, khi mà tôi thầm nhẩm tính cũng đã xa em cả bao mùa dài đã qua rồi. Mùa trôi qua kẽ tay, lạnh lòng khi chẳng còn được ở bên nhau được. Từng cơn gió vô tình khiến tim tôi đau tái tê và quoặn thắt! Anh biết em buồn, anh biết em không vui. Nỗi buồn ấy xa xôi quá, anh không thể chạm vào được.
Câu chuyện em kể tôi nghe trong bức email, giản dị về một nhành cây trạng nguyên em đang chăm sóc. Anh không nghĩ em đã quý giá những điều nhỏ bé như vậy. Có lẽ nhịp sống ở nơi đây với quá nhiều bận rộn và áp lực đã làm anh quên mất những điều nhỏ bé như vật. Cám ơn em thật nhiều, vì đã khéo léo nhắc nhở một gã con trai 24 tuổi khờ khạo này. Qua đó, anh hiểu rằng: Chuyện của chiếc cây em trồng cũng như chuyện của chúng ta , đã từng mạnh mẽ, can đảm như thế nào để có nhau và yêu thương tới giây phút này. Chúng ta đã may mắn gặp được nhau, đã đan tay vào nhau thật chặt, đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, thách thức, để khi nhìn lại thực sự mỉm cười, dù đã từng có lúc nản lòng và rất nhiều nước mắt. Trong suốt những năm tháng đó, với biết bao cung bậc cảm xúc khác nhau dâng đầy trong lòng mỗi người. Chúng ta cùng nhau test qua tất cả hạnh phúc, nước mắt, nụ cười, khổ đau...và đã từng dũng cảm như thế nào để giữ lấy nhau.
Cám ơn em, vì đã cho anh cảm giác biết yêu thương một người. Chính khi chọn lựa yêu em, anh mới nhận ra nhiều điều về cuộc sống này.
Cám ơn em, đã luôn hiểu anh hơn cả cách những người yêu nhau thường có.
Em! Là một điều kì diệu và may mắn mà anh có được giữa cuộc đời này. Nhắm mắt lại, em vẫn ở đây, trong tim anh, với những hồi ức tình yêu êm đềm và ngọt ngào. Về một thời ta yêu nhau, như chưa từng có gì chia cắt.
Sau rất nhiều lá thư dài tôi viết cho em, chiều nay tôi quyết định viết cho em một lá thư, chỉ vẻn vẹn: "Anh sẽ trở về...