Polaroid

Những ngày gió ở Wellington

Posted at 27/09/2015

208 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Và mọi chuyện sẽ qua hết thôi, tất cả sẽ qua đi, để khi đó chúng ta sẵn sàng trở về điểm xuất phát và...bắt đầu lại!
***
Tôi đặt chân đến Wellington vào một buổi chiều gió lộng, ta cứ thử tưởng tượng nếu như ta đứng trước bãi biển vịnh Scorching giang rộng hai tay ra thì những cơn gió sẽ cuốn bay chúng ta tới một cánh đồng hoa lưu ly bất tận nào đó.
Những cơn gió là đặc sản của Wellington, một trong những nét đặc trưng, độc đáo, riêng biệt mà không một nơi nào trên thế giới này có được. Ấy vậy nên người ta mới đặt cho thành phố –nơi tận cùng của thế giới này, một cái tên rất mỹ miều: "Windy City" hay còn gọi là thành phố của những cơn gió.
Một nhà thơ nổi tiếng xứ sở Kiwi tên là Bill Manhire, đã từng có một câu thơ rất nổi tiếng: "Tôi sống ở bên rìa thế giới, như tất cả mọi người khác". Câu thơ đó sau này được khắc nổi trên một tấm bia nơi bến cảng đô thành Welington. Thế mới nói Wellington đặc biệt đến như thế nào!
Tôi tới Wellington với danh nghĩa là đi thăm thú đó đây, nhưng thực chất đó là một cuộc trốn chạy những nỗi đau, những yêu thương vụn vỡ ...sau một cuộc tình!

1. Một tháng trước...!
"Em đã từng nói tên anh có ý nghĩa gì nhỉ?" Phong hỏi tôi khi chúng tôi đang phiêu du cùng những cơn gió lạnh ngắt của tiết trời đầu đông Hà Nội trên con đường Phan Đình Phùng quen thuộc.
"Tên anh là Du Phong, Du có nghĩa là phiêu du lãng du, còn Phong có nghĩa là gió, vậy tên anh có nghĩa là những cơn gió lãng du.
Khi đó Phong chỉ khẽ cười, rồi anh chợt lặng im, nụ cười chợt tắt lịm trên đôi môi ấm áp đó, đôi mắt anh cứ hướng về một phía chân trời xa xăm nào đó.
"Vậy những cơn gió có bao giờ dừng chân lại ở một chân trời nào đó không?" Anh lại hỏi.
Tôi câm lặng, một cảm giác gì đó giống như sự lo âu chợt hiện về trong tâm trí của tôi.
"Những cơn gió đâu có bao giờ dừng chân lại ở một chỗ, gió luôn vô định, gió sẽ bay đi khi cảm thấy chán nản, bay đi để tìm tới những điều mới mẻ hơn"
Anh đã nói với tôi như vậy đó, anh không dừng lại ở nơi tôi, cùng những cơn gió vi vu trên phố phường Hà Nội. Anh bỏ tôi lại với cái khoảng trời ướt át đậm nỗi cô đơn đó, để tới một nơi, một chân trời mới lạ. Đó là thành phố Chicago- nơi nước Mỹ hoa lệ!
Tôi có hỏi anh:
"Liệu những cơn gió đi lạc, có biết đường trở lại?"
Tôi hỏi anh câu đó, bởi trong lòng tôi vẫn luôn nhen nhóm những hy vọng rằng, một ngày nào đó anh sẽ lại trở về, trong khoảng trời nơi tôi. Nhưng khi đó anh chỉ lặng im thôi, anh chìm trong lặng im vô định, còn tôi đắm mình trong những giọt lệ lăn dài trên đôi má, mặn chát và đắng cay vô cùng. Cuộc tình 5 năm qua đi với những lý do vẩn vơ vô cùng!
Tôi sẽ phải làm sao để một mình chống chọi lại nỗi cô đơn trong mùa đông băng giá này đây. Tôi hận anh lắm, nhưng càng hận cái cảm giác yêu thương trước kia cứ như thể một lưỡi dao sắc lẹm vô tình cứa vào trái tim yếu mềm của tôi.
Tôi vẫn đi làm ở công ty, tôi có một công việc mà tôi có thể thỏa mãn cái đam mê vẽ vời của bản thân mình, công việc của tôi là vẽ bìa sách cho một công ty phát hành, in ấn. Tôi yêu thích công việc này lắm, nhưng giờ đây với tâm trạng này, tôi chẳng thể đam mê được cái gì nữa. Lắm lúc, tôi chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này thôi! Khi ấy tôi sẽ tới một thế giới vô định, không lạnh lẽo, không cô đơn, không nhớ mong, không còn một khái niệm thương yêu nào nữa!
Tôi thoát khỏi những điều vẩn vơ để về với thực tại, khi cô bạn đồng nghiệp, cũng là bạn thân Lam Anh của tôi bước vào phòng và đặt phịch những bản vẽ bìa cho mấy cuốn sách sắp ra mắt của công ty trong tháng tới.
- Sao tự dưng trả lại cái đống này vậy? Tôi hỏi Lam Anh.
- Thiếu sự độc đáo, sáng tạo và khác biệt trong những thứ cậu vẽ, sếp nhờ tớ chuyển lời tới cậu như vậy đó.
Tôi thở dài đầy ngao ngán:
- Vậy tớ sẽ phải làm lại sao?
- Sếp nói nếu cậu không làm được thì chuyển qua cho người khác?
- Vậy thì chuyển mau đi, tớ mệt mỏi lắm rồi!
Lam Anh không cảm thấy mấy ngạc nhiên trước thái độ của tôi.
- Cậu mệt mỏi thật sao?
- Ừm...!
- Vẫn là chuyện về Phong à?
Tôi im lặng!
- Hắn ta bay qua Chicago hơn hai tuần nay rồi còn gì?
- Tớ biết mà!
- Tớ nghĩ cậu nên xin nghỉ phéo đi?
- Ừm.
- Rồi đi đâu đó chẳng hạn, đê giải khuây!
- Cậu bày cho tớ đi Lam Anh?
- Cậu muốn thật chứ?
- Thế cậu nghĩ tớ đùa cậu à, tớ cũng đang muốn đi đâu đó!
- Vậy thì cậu thảo đơn xin phép rồi gửi qua cho tớ, tớ sẽ xin phép cho cậu thêm thời gian để hoàn thành bản vẽ.
- Vẫn phải vẽ lại sao? Tôi thở dài chán nản.
- Nếu như muốn đi chơi! Lam Anh cười toe.
Lam Anh đi ra tới cửa thì quay lại hỏi:
- Cậu muốn đi đâu?
- Wellington đi! Tôi khẽ cười.
Tôi nghĩ mình se bắt đầu một cuộc trốn chạy từ đó, với những hy vọng mong manh vô cùng, hy vọng để tôi có thể quên đi và bắt đầu lại!
***
Trước ngày tới Wellington, tôi gửi cho Nick một email để nhắn với cậu ấy rằng, tôi sẽ tới Wellington vào tuần tới. Cậu ấy nói sẽ đón tôi ở sân bay quốc tế.
Nick là cậu bạn thân thiết thời niên thiếu của tôi, một cậu bạn mà tôi phải mất hàng giờ để kể những điều vô cùng đặc biệt về cậu ấy. Ba của Nick là người Việt Nam, còn mẹ cậu ấy là người New Zealand gốc Anh. Cậu ấy đã từng kể cho tôi nghe về mối tình của ba mẹ cậu. Ba Nick sang Wellington du học, rồi quen mẹ Nick- một cô nàng tóc vàng, mắt xanh xinh đẹp và quyến rũ. Hai người gặp nhau, rồi yêu sau trong những tháng ngày đẹp đẽ ở Wellington. Sau khi ra trường họ cưới nhau và trở lại Việt Nam sinh sống. Nick sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nên cậu ấy nói tiếng Việt chuẩn tới từng thanh âm luôn.
Tới năm Nick và tôi cùng lên lớp 11, ba mẹ Nick chia tay kết thúc một mối tình đẹp đẽ như mơ mà Nick thường nói với tôi, sau khi ba mẹ cậu ấy chia tay, cậu ấy theo mẹ trở về Wellington sinh sống. Nick đã rất buồn vì điều đó, khi gia đình cậu xảy ra chuyện, cậu đắm mình trong những tháng ngày buồn chán. Những lúc đó tôi đã ở bên Nick, vì tôi là bạn thân cậu ấy, tôi không thể để cậu ấy đắm mình trong những điều đó được, tôi dặn lòng mình phải giúp đỡ cậu ấy.
Mùa hè năm chúng tôi học lớp 11, Nick về Wellington, tôi biết cậu ấy không nỡ rời xa nơi này, nhưng mọi sự xảy ra trong cuộc sống, đôi lúc ta chẳng biết được những điều sẽ xảy ra, ta chỉ biết đứng đó và đón chờ nó thôi.
Ngày chia xa, tôi đã nắm chặt tay Nick rằng: "Rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi mà, gắng lên Nick". Và tôi tin chắc rằng cậu ấy sẽ làm được.
Sang bên đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, qua Facebook, qua Email. Cậu ấy vẫn có thể thường ngày theo dõi cuộc sống của tôi và tôi cũng vậy!
2. Wellington-tháng 12!
Wellington chào đón tôi bằng những cơn gió, khi bước xuống sân bay một cảm giác nong nóng nhưng dễ chịu vô cùng phả vào trong người tôi. Tôi vội vàng cởi ngay chiếc áo khoác dành cho những ngày đông lạnh giá ở Hà Nội, còn tới Welllington thì tôi không cần tới nó nữa, vì Wellington đang là những ngày mùa hè mà. Sở dĩ có điều trái ngược như vậy, cũng không có gì lạ lắm, vì đất nước New Zealand nằm ở bán cầu Nam, nên mùa hè sẽ bắt đầu từ tháng 12 cho tới tháng 2 năm sau. Còn mùa đông sẽ bắt đầu từ tháng 6 đến tháng 8!
Wellington là thủ đô của New Zealand, hay nó còn được mệnh danh là thủ đô nhỏ bé tuyệt vời nhất thế giơi( Lonely Plannet). Wellington đứng một mình kiêu hãnh giữa đại dương, náu mình nơi rìa Nam của đảo Bắc New Zealand, soi bóng mình bên vịnh biển trong xanh quanh năm ăm ắp nắng vàng. Những điều tôi thấy còn tuyệt vời hơn cả những gì mà Nick thường kể cho tôi về mảnh đất nơi cậu ấy sống!

Nick tới đón tôi ở sân bay, từ phía xa tôi đã nhận ra Nick giữa dòng người đông đúc rồi. Một chàng trai mang vẻ đẹp hòa quyện giữa nét dịu dàng của châu Á và quyến rũ của châu Âu với mái tóc đen, nhưng đôi mắt lại có màu xanh như nước biển vịnh Scorching.
- Trông cô bạn thân yêu của tôi khác quá? Nick cười nói.
- Khác gì cơ chứ? Ở đâu? Haha. Tôi cười lớn.
- Thì cao ráo hơn, trắng trẻo hơn, xinh xắn hơn!
- Thế chẳng khác gì bảo tớ ngày xưa lùn tịt, đen đúa và xấu xí sao!
- Haha...Còn tính cách cậu thì chẳng khác vẫn đanh đá như xưa.
Rồi tôi quay lại nhìn Nick với ánh mắt đắm đuối
- Sao nhìn tớ ghê vậy? Mặt tớ có nhọ sao? Tớ nhớ là trước khi đi đã soi gương rất kỹ ở nhà rồi mà?
- Thì mấy khi đứng trước mặt mỹ nam, phải tranh thủ ngắm tý chút chứ. Haha!
- Lên xe mau đi cô nương, chắc mẹ tớ cũng đang đợi chúng ta ở nhà đó!
Tôi vui vẻ lên xe.
Chiếc xe vòng vèo qua mấy khu phố đông đúc, ngôi nhà gỗ khá lớn của Nick hiện ra dưới mấy bụi cây lòa xòa, điều đặc biệt là chúng ta có thể đứng đó và ngắm ra biển Kapiti xanh ngắt.
Bác Jenna, niềm nở đón chúng tôi ở khoảng sân vườn trước nhà. Bác vẫn xinh đẹp như ngày xưa.
- Chào con, Đan! Rồi bác ôm tôi vào lòng.
- Trông bác vẫn xinh đẹp và quyến rũ như ngày nào, bác truyền lại cho con tý bí quyết chăm sóc sắc đẹp với. Tôi cười nói!
Bác Jenna khẽ cốc vào đầu tôi.
- Con bé này chỉ khéo nịnh nọt người ta thôi à. Mau vào nhà rửa ráy thay đồ đi, bác đã dặn thằng Nick dọn dẹp phòng trên gác cho con rồi, con muốn ở bao lâu cũng được.
- Con cảm ơn bác nhiều, chắc con lại phải làm phiền bác mấy tuần rồi!
- Làm phiền bác cả năm cũng được- Bác khẽ cười- Con mau vào nhà rửa ráy đi, chúng ta còn nhiều chuyện để nói về Việt Nam lắm đó, con biết bác xa Việt Nam cũng gần 4 năm nay rồi còn gì!
Tôi gật đầu và theo bác đi vào trong nhà!
Bữa tối ngày hôm đó, bác Jenna nấu cho tôi những món ăn đặc trưng của người New Zealand, rồi cả những món ăn truyền thống của Việt Nam nữa. Cái cảm giác ấm áp của bữa ăn gia đình chọt hiện lại trong lòng tôi, mà tôi cứ ngỡ rằng mình đã đánh mất nó từ rất lâu rồi. Chuyện gia đình tôi chẳng mấy gì vui vẻ, cứ mỗi lần nhắc tới lại thấy phiền lòng thôi. Nhà có 4 người nhưng có bao giờ gia đình tôi họp mặt đông đủ rồi cùng nhau quay quần bên mâm cơm ấm cúng đâu. Ba thì đi công tác triền miên, mẹ là nhà báo nên công việc cũng không cho thời gian để mẹ ở nhà cùng tôi. Bữa ăn gia đình, chỉ có tôi và ngoại, ngoại tôi năm nay cũng đã hơn 70 tuổi rồi, đôi mắt ngoại lúc nào cũng phảng phất những nỗi buồn vô định. Nhiều lúc ngoại nói với tôi, ngoại muốn về quê lắm, về với các cậu các dì trên Hòa Bình, ở đó tuy cuộc sống khó khăn nhưng ít nhiều nó còn tồn tại cái cảm giác yêu thương thân thuộc, ấm áp đượm tình người khi ta ở bên những người thân yêu. Nhưng ngoại nói, chỉ là nói cho vui thôi ngoại bảo rằng: "Bà mà về trên đó thì con ở với ai?" Những lúc đó, tôi chỉ biết ôm chầm lấy ngoại rồi khóc nức nở như một đứa trẻ vậy, ngoại thương tôi nhiều lắm, mặc dù tôi cũng đã 22 tuổi rồi. Ngoại nói, ở cái tuổi này dưới quê thì đã con cháu đầy nhà rồi, nhưng đối với những đứa con gái sinh ra và lớn lên nơi thành thị như tôi, ở cái tuổi đó, chúng tôi chưa thực sự đủ chín chắn để đương đầu với cuộc sống và tự chăm sóc được cho bản thân mình...