Mẹ sẽ tìm lại nó cho con...
Posted at 27/09/2015
273 Views
BỐP!
Cái tát làm Quân buông tay Phương ra. Hai người giờ đã đứng đối diện nhau. Sau 5 năm xa cách, đây là lần đầu tiên Quân nhìn thấy lại Phương, nhưng chào đón anh lại là một cái tát.
"Vậy ra,... tất cả chỉ vì tiền, đúng không?"
"Không phải đâu..."
"Anh có biết hồi đó tôi cảm thấy thế nào không? Có biết tôi đau khổ thế nào không? Sau 4 năm yêu nhau, vậy mà anh có quan tâm đến suy nghĩ của tôi không? Tôi đã đi tìm anh khắp nơi, anh biến mất không một dấu tích, không một lời giải thích. Vậy là mẹ tôi đã dùng tiền để mua chuộc anh, và anh,... tình yêu, tình yêu của anh với tôi chỉ rẻ rúng vậy thôi ư? Hồi đó, tôi đã nghĩ anh là một người khác chứ? Hay anh sẽ lại nói anh làm vậy vì muốn cho tôi tương lai tốt hơn? Không phải suốt những năm tháng ấy, tôi đều nói, anh xuất thân thế nào, anh làm được bao nhiêu tiền, đều không quan trọng hay sao?"
"Anh..."
"Thôi, đừng nói nữa. Từ giờ trở đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Phương đã quay người bỏ đi. Còn Quân vẫn đứng lặng. Phương nói đúng, chẳng có gì có thể biện hộ cho hành động của anh khi ấy. Anh đã nghĩ làm vậy là yêu cô, là cao thượng. Ừ đúng, anh đã nghĩ nếu anh ra đi, với số tiền của mẹ Phương, cả anh và cô đều sẽ có một tương lai khác. Nhưng để đổi lấy tương lai ấy, không phải anh đã tự dằn vặt mình suốt 5 năm hay sao? Không phải hàng đêm, anh đều vật vã khi nhớ đến Phương, nhớ đến vẻ mặt cô khi cô nhìn thấy anh nắm tay người con gái khác hay sao? Cô đã đau khổ thế nào, anh không biết. Còn anh, anh cũng đau khổ đâu có kém gì, cô cũng có biết đâu?
Quân nhìn theo bóng dáng Phương biến mất nơi góc đường, con tim thắt lại. Anh đã không muốn gặp cô, không để cô phải thấy lại mình. Chuyến ra bắc này, anh chỉ muốn gặp lại mẹ Phương, để trả lại bà số tiền năm ấy, để từ nay về sau, anh có thể bớt được một món nợ trong lòng. Nhưng kết cục là lại gặp Phương, lại để cô biết mọi chuyện. Anh bỗng thấy căm giận chính mình.
Một tuần sau, điện thoại của Quân bỗng đổ chuông. Một số lạ.
"Alo"
"Cậu Quân đúng không?"
"Dạ đúng, ai đó ạ?"
"Tôi là mẹ Phương đây, tôi muốn gặp cậu. Cậu có thể đến quán café X ở đường Y được không?"
"Dạ được. Cháu sẽ tới."
Quân tắt điện thoại, không hiểu tại sao bà Quyên lại muốn nói chuyện với mình. Nhưng anh vẫn tới điểm hẹn. Bà Quyên đã ngồi đợi sẵn, với một dáng vẻ tiều tụy khác hẳn những lần trước.
"Bác tìm cháu có chuyện gì thế ạ?". Quân ngồi xuống trước mặt bà Quyên, cất tiếng hỏi trước.
"Về chuyện cái Phương. Sau khi biết chuyện tôi với cậu, nó đã rất giận tôi. Nó bỏ ra ngoài ở riêng mà không nói với tôi câu nào. Tôi có tìm gặp nó, nhưng nó chỉ im lặng lẩn tránh."
"..."
"Đã 1 tuần rồi. Tôi biết nó sẽ không dễ gì tha thứ. Tôi cũng đã thử đủ mọi cách bắt chuyện với nó, nhưng nó chỉ im lặng. Thế nên tôi mới phải nhờ đến cậu."
Quân không trả lời, một thoáng bối rối lướt qua khuôn mặt thanh tú bị sự tiều tụy làm phai nhạt của bà Quyên.
"Tôi biết tôi không nên nhờ đến cậu, nhưng tôi thật sự hết cách rồi..."
"Nhưng cháu có thể làm gì?"
"Quay lại với nó. Đó là cách duy nhất để nó có thể tha thứ cho tôi."
"Cháu không... cháu không thể!" Quân đã đứng dậy, nhìn xuống bà Quyên với ánh mắt lạnh lùng.
"5 năm trước, chính bác đã muốn cháu ra đi để cho cô ấy có một tương lai tốt hơn. Giờ đây bác lại muốn cháu cứ thế mà quay lại với cô ấy thôi sao? Việc này đã quá sức của cháu rồi!"
Quân nói gần như hét. Quán café bỗng dưng trở nên im lặng. Anh quay lưng lại và bước nhanh về phía cửa. Bà Quyên cũng đã đứng dậy.
"Tôi biết nó vẫn còn yêu cậu!"
Câu nói ấy làm Quân đứng sững lại.
"Làm sao bác biết được. Bác không thể."
"Kể từ lúc cậu ra đi, nó như trở thành con người khác, lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn. Tôi đã giới thiệu cho nó biết bao người. Nhưng tất cả những người ấy nó đều lắc đầu. Nó chỉ lao vào làm việc như một cái máy. Cậu nghĩ tôi không biết à? Nó đã chẳng bao giờ còn vui được nữa."
"Vậy sao 5 năm trước bác lại không biết? Sao lúc đó bác còn muốn cháu ra đi?"
"Lúc ấy tôi đã không nghĩ nó yêu cậu đến vậy. Sau đó, tôi đã biết mình sai lầm, nhưng tôi vẫn cố tự an ủi mình rằng thời gian sẽ làm con bé nguôi ngoai đi. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Đến bây giờ, khi nó đã biết sự thật, tôi chẳng có cách nào khác là nhờ đến cậu."
"...Quá muộn rồi. Cô ấy đã không còn muốn gặp cháu nữa."
Bà Quyên giờ đã đứng trước mặt Quân, ánh mắt từng trải dò xét khuôn mặt chàng thanh niên đang cúi gằm.
"...Nhưng cậu cũng vẫn yêu nó, phải không?"
"..."
"Vậy thì hãy cố gắng nói chuyện với nó, vì tôi, vì người mẹ này, và cũng là vì cậu..."
".....