watch sexy videos at nza-vids!

Khi hotgirl yêu

Posted at 27/09/2015

317 Views


- Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau ngày anh bỏ con bé mà đi, mọi chuyện đã diễn ra không thể nào tin được. Tôi cũng không hiểu bao năm qua anh ở đâu làm gì mà một dòng thông tin liên lạc không có, thật không thể tìm được anh bằng bất cứ cách nào, anh không biết, My đã cần anh đến thế nào đâu.
Tôi bắt đầu run, mơ hồ hình dung ra một quá khứ không mấy vui vẻ như tôi vẫn nghĩ, quá khứ đó bao lâu nay bị che mờ bởi một màn sương mà chính tôi cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải đối diện, bây giờ là lúc mà cô cái này sắp kể cho tôi một câu chuyện có nằm mơ tôi cũng không bao giờ hình dung ra.
- Hai tháng sau ngày anh đi, nhà My có biến. Bố con bé bị mất đột ngột sau một cơn đau tim, anh trai nó từ Mỹ về một tay thu vén mọi gia sản, con bé không làm gì được, thân cô thế cô chống lại cả đằng nhà nội tranh nhau xâu xé tiền bạc, không một ai ngó ngàng đến nó.
- Cái gì? Tôi tưởng My sang Mỹ du học?
- Nó nói với tôi là chưa bao giờ có dự định như vậy. Ngày anh nói với nó thế, nó mới biết rằng anh đã gặp bố nó. Và ông nói vậy chỉ là để tách anh ra khỏi nó mà thôi. Nhưng nó vẫn vờ như thật, nó không muốn anh phân tâm, không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp anh đang gây dựng.
Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuyện điên rồ gì xảy ra thế này? Em ơi! Tại sao lại ngốc thế???
- Đúng lúc nó bị đẩy ra đường với một va ly quần áo thì cũng là lúc nó phát hiện ra đang mang trong mình giọt máu của anh. Bố mất, bị đuổi ra đường, nhận ra mình có thai và người yêu thì biến mất không dấu tích. Anh bảo cô bé 18 tuổi khi đó phải sống thế nào đây?
- Không! Không thể có chuyện đó! – Tôi gào lên, giọt nước mắt không kìm được, lăn xuống, mặn chát.
- Đó là sự thực, con bé tìm đến tôi, nói là bằng mọi giá muốn giữ lại giọt máu của anh. Nó lấy hết tiền mình dành dụm được để mua lại Royal Café này, nói là sẽ cùng con ở đây đợi anh về. Nó cứ nhắc đi nhắc lại là rồi một ngày anh sẽ về với hai mẹ con nó. Nó chọn cuộc sống bình dị, ẩn dật, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Tôi đứng ra thay nó trông coi, quản lý quán này. Tôi cũng làm mẹ đỡ đầu cho bé Tiểu Phong, con bé bảo thằng nhóc đáng yêu giống hệt bố nó, nên đặt tên như vậy.
Tôi lắc mạnh đầu, không thể nào tin nổi. Cô bé của tôi đã phải chịu cuộc sống địa ngục như vậy những năm năm trời. Còn tôi thì bỏ đi, mặc kệ cô ấy một mình trong buồn tủi, day dứt và đau đớn. Cô ấy đã một mình sinh con, một mình chăm sóc thằng bé, một mình chờ đợi tôi về.
- Cô ấy đâu, cho tôi gặp cô ấy đi! – Giọng tôi khản đặc, khẩn thiết.
- Nó...nó...- Tiếng khóc òa lên nức nở. Cô gái trước mặt tôi đang ôm mặt, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nãy giờ. Trong lòng tôi dấy lên một niềm hoang mang tột độ. Chuyện gì đã xảy ra với vợ tôi rồi?
- Nó mất rồi, nó không đợi được anh về nữa. Sau cú shock quá lớn, nó yếu đi rất nhiều. Trước ngày sinh con, bác sĩ bảo thể trạng nó rất yếu, sinh con sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nó bảo định mệnh của nó là gặp anh và sinh con cho anh, nó chấp nhận tất cả. Ca sinh mổ thành công, nhưng sức khỏe của nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nó vẫn kiên cường cầm cự được ba năm. Nó mất cách đây chín tháng rồi, sau một cơn bạo bệnh. Ngày ra đi, nó vẫn dặn thằng nhóc là ở lại đây đợi anh, chắc chắn một ngày anh sẽ trở về.
Tôi nghiến chặt môi đến bật máu! Em của tôi ơi, ông Trời sao nỡ bất công với cuộc đời em thế này!!! Tôi đã về đây rồi, sao em lại bỏ bố con tôi mà đi như vậy?
- Em sẽ đợi chờ anh, và yêu anh, đến khi em chết!
Câu nói ngày nào của em bất chợt vang lên, tim tôi vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
Cậu nhóc từ đâu chạy tới, cầm theo một bức ảnh nhỏ.
- Bố ơi, đúng là bố thật rồi! Bố với mẹ chụp ảnh với nhau này!
Tấm ảnh tôi trong bộ đồ cử nhân, bộ mặt đăm chiêu đầy vẻ lạnh lùng, che đi những sự đau đớn giằng xé bên trong. Cạnh tôi là em, cái má lúm đồng tiền và nụ cười hôn nhiên tít mắt.
***
Công viên mùa thu...
Tôi giở tờ thư em viết vài ngày trước khi ra đi.
"Anh à!
Em hạnh phúc lắm lắm khi biết anh rất yêu em. Anh đã nói thế vào cái đêm anh đối với em là thật nhất, là rượu đã giúp anh nói thật hết lòng mình. Anh đã nói rằng anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời, rằng anh muốn phấn đấu thành một người đàn ông thành đạt, để hãnh diện tự hào đứng trước mặt thiên hạ mà nói rằng anh xứng đáng với em. Anh đã nói rằng anh sẽ về bên em, sẽ bù lại cho em những tháng ngày sống trong sự lạnh lùng và nhẫn tâm mà anh mang lại. Anh nói rằng muốn nhìn thấy em cười tươi mãi mãi, muốn tự tay mình đem lại hạnh phúc cho em.
Chỉ cần thế thôi, em sẵn lòng trao cho anh mọi thứ! Ai bảo anh là định mệnh đời em.
Em không thể đợi thêm để cùng anh bước đến cuối con đường, em xin lỗi vì điều đó! Nhưng em vui và tự hào vì em đã thực hiện lời hứa, yêu anh cho đến khi em không còn trên đời này nữa.
Em không còn có thể tặng quà cho anh được nữa rồi, bé Tiểu Phong là món quà cuối cùng của em, mong anh nhận và nâng niu, trân trọng. Nó là tất cả tình yêu em gửi gắm nơi anh.
Em yêu anh và con nhiều, nhiều lắm!"
Bé Tiểu Phong từ xa chạy lại với hai que kem trên tay, khuôn mặt lấm lem và nụ cười mũm mĩm.
- Bố ơi! Sao hai người bố và mẹ chẳng bao giờ cùng ở bên Tiểu Phong?
- Mẹ sắp về rồi, con trai ngoan.
- Mẹ đi đâu vậy? Bao giờ thì mẹ về? Bố con mình đi tìm mẹ đi!
- Không, bố con mình sẽ ở đây đợi. Không cần hứa sẽ về, vẫn đợi.
- Vâng ạ!
- Tiểu Phong à...
- Dạ?
- Nếu sau này có một ai đó tự dưng xuất hiện và nói yêu con, thì hãy mỉm cười và nói rằng: "Bạn từ đâu đến?", và nếu gặp một người khiến con yêu hơn sinh mệnh, khi con chắc chắn người đó sinh ra để dành cho mình, hãy mạnh dạn đến bên họ và nói rằng: "Bạn đang đợi tớ phải không?"
Thằng bé mắt tròn xoe nhìn tôi ngu ngơ, rồi cười xòa chạy theo toa tàu đồ chơi đang phóng nhanh vun vút.
Mắt tôi ươn ướt. Chắc tại gió chưa kịp hong khô.
Du Phong






....