Khi hotgirl yêu
Posted at 27/09/2015
320 Views
Tay run run đón chén nước từ tay người đối diện, tôi đánh mắt tìm, nhưng không còn bóng dáng một người nào khác ở đây.
- Bác biết rất nhiều về cháu. – Ông ta mở lời trước, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng, khác xa so với suy nghĩ của tôi.
- Dạ?
- Mọi hoạt động của con My nhà bác, bác đều biết hết.
- Dạ vâng – tôi cứng họng, không biết phải nói câu gì.
- Bác biết nó thương cháu thật lòng, và có thể, cháu cũng vậy. Và bác cũng biết cháu từ chối nó vì điều gì. Qua đó, cháu đã chứng minh mình là một chàng trai tốt.
- Thưa bác...
- My nó sắp đi Mỹ du học rồi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi nó tốt nghiệp thôi.
Tôi suýt đánh rơi chén nước.
- Chúng ta đều hiểu nhau, và biết là nên làm thế nào để tốt nhất cho con bé, phải không nào?
- Cháu...
- Đây là địa chỉ của một công ty, bạn của bác làm giám đốc. Cháu hãy đến đây, mọi thứ bác sắp xếp hết rồi, coi như quà cảm ơn cháu bao lâu nay đã giúp đỡ em nó. Cháu là một chàng trai thông minh, bác tin ở cháu.
Tôi cầm tờ giấy lên, là tên một công ty rất lớn, niềm ao ước của tất cả những sinh viên sắp tốt nghiệp ra trường như tôi. Tôi choáng váng, mọi thứ diễn biến theo một kịch bản mà tôi không lường trước được. Đứng trước tình thế này, tôi sợ mình không đủ tỉnh táo để đưa ra được quyết định đúng đắn nhất cho mình.
- Cháu...có thể gặp My một chút không hả bác? Cháu muốn...
- Nó không có nhà. Và bác nghĩ rằng không nên gặp lại nữa thì tốt hơn.
Tôi rời khỏi căn biệt thự với tờ giấy trên tay. Ngoái lại, tôi biết mình sẽ không quay trở lại đây một lần nào nữa. Vậy là tôi đã quyết định rồi, tôi từ bỏ. Từ bỏ một tình yêu chưa bao giờ chớm nở, có khó lắm hay không?
Không biết, chỉ biết rằng, tôi đau, đau muốn khụy xuống, đau muốn ngất đi. Em là mối tình đầu của tôi, là người đầu tiên cho tôi cảm giác yêu và muốn dành trọn cuộc đời mình vì một người khác. Nhưng tôi biết mình phải nhẫn tâm, vì em thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, mãi mãi không phải của tôi.
Nhanh chóng, tôi được nhận vào thực tập ở một trong những công ty lớn nhất thành phố. Bạn bè không thể tin được tại sao tôi lại có sự may mắn lớn lao đến như vậy. Tôi chuyển nhà trọ, thay số điện thoại, khóa tài khoản facebook và hầu như không liên lạc với bạn bè. Tôi dành tất cả thời gian của mình cho việc thực tập và nghiên cứu đồ án tốt nghiệp. Bởi tôi biết, nếu chỉ cần cho tâm trí mình một giây phút nghỉ ngơi, thì đầu óc tôi lại rối bời và máu từ tim tôi lại rịn ra, xót xa và đau đớn.
Tôi không còn tìm hiểu những tin tức về em, tôi sợ, sợ nhìn thấy khuôn mặt em, sợ biết được rằng em vì tôi mà đau buồn, mà tụt dốc. Tôi cứ thế quăng mình vào công việc, tự nhủ rằng em rồi sẽ ổn thôi, rồi em sẽ hết thích tôi và sẽ quay trở lại là một cô Hotgirl xinh đẹp, tài năng với một tương lai màu hồng đẹp tươi và sáng lạn.
***
Nửa năm. Tôi đã chạy trốn khỏi em và khỏi chính bản thân mình nửa năm. Tôi sống trong dằn vặt, nhớ nhung về em và khát khao khẳng định bản thân mình. Bù lại, những thứ tôi nhận được là một công việc chính thức khi còn chưa tốt nghiệp và một tấm bằng Đại học loại giỏi, những thứ mà cách đây chừng một năm thôi tôi không bao giờ dám mơ ước tới.
Tôi vẫn xua đi những ký ức về em thi thoảng hiện lên thoáng qua trong đầu, tôi dần quen với việc không lên mạng cập nhật tin tức nóng hổi, cuộc sống của tôi bình lặng hơn khi không còn em bên cạnh. Nhưng, cuộc sống đó cũng tẻ nhạt, vô vị và chênh vênh hơn...
Tôi biết rằng mình không trốn tránh được mãi, rồi một ngày tôi cũng phải quay lại, và rất có thể, tôi sẽ phải đối diện với em.
Đó là ngày nhận bằng tốt nghiệp của tôi. Nhờ có được công việc tốt nên suốt thời gian qua tôi được khoa đặc cách cho gửi và nhận các kết quả học tập từ xa, nhưng đến ngày lễ tốt nghiệp thì tôi phải có mặt, và tôi cũng không muốn mình bỏ lỡ khoảnh khắc thiêng liêng chỉ có một lần trong đời.
Cảm giác ngày trở lại là một chút buồn, một chút sợ hãi vô hình và một chút trông chờ, hi vọng. Tôi đang mong em sẽ không xuất hiện, hay là tôi đang muốn bất chấp lời hứa của mình để mong một lần lại thấy được em?
Chững chạc trong bộ đồ cử nhân, tôi nở nụ cười thật tươi đón nhận những lời chúc mừng từ thầy cô, bè bạn. Những tấm hình lưu niệm được chụp, những bó hoa trên tay, những câu chuyện, lời tâm sự cuối cùng của bạn bè gửi gắm cho nhau. Trong những sự lặng yên vụt qua thoáng chốc, tôi lại lơ đễnh phóng tầm mắt xung quanh, mong được thu về một tín hiệu nào đó. Tôi đang chờ đợi, một ánh mắt, một nụ cười, tôi đang đợi một người?
- Anh đang đợi em phải không?
Tôi đứng im bất động, tôi biết, tôi biết em sẽ đến mà...Muốn hét to thật to, nhưng tôi mỉm cười và làm mặt lạnh ngay lập tức. Quay lại đằng sau lưng, trước mặt tôi là chiếc ba lô con gấu trúc to bự, chiếc mũ lưỡi trai lớn che đi một nửa khuôn mặt (Chắc là để "cải trang", làm người nổi tiếng khổ thế đấy)
- Sao lại là cô?
- Em tưởng anh đang tìm em? Không phải thì thôi vậy, chúc mừng anh đã tốt nghiệp nhé! Em đi đây, chào anh!
Cô ấy vẫn cười, nụ cười của thiên thần mà bấy lâu nay tôi vẫn gặp trong những chập chờn mê mê tỉnh tỉnh. 6 tháng trôi qua, cô ấy gầy hơn khá nhiều, không còn điệu bộ tinh nghịch và năng động như trước nữa. Cô gái trước mặt tôi xanh xao hơn, nụ cười buồn hơn, nhưng vẫn xinh thật xinh. Cô ấy quay lưng bước đi, không có vẻ gì là đùa cợt.
- Khoan đã.
- Dạ?
- Có thể chụp cùng tôi một bức ảnh kỷ niệm không?
Cô ấy quay lại, ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng. Rút trong chiếc ba lô ra một chiếc máy ảnh dường như đã chuẩn bị từ trước, cô ấy nằng nặc đòi chụp bằng chiếc máy ảnh đó, nói là sẽ rửa ảnh ra và tặng cho tôi.
Sau lễ tốt nghiệp, tôi không biết nên làm gì tiếp theo. Mọi người thì đã về hết, chỉ còn tôi và em lưu luyến đứng lại cổng trường, trời cũng đã tờ mờ tối.
- Về nhà đi, muộn rồi...
- Còn anh?
- Tôi cũng đi đây, từ nay không gặp nhau nữa. Phải nhớ chăm sóc...
- Không! Em không nghe – Cô hotgirl bịt tai lại, nhăn mũi nhìn tôi.
- Thế giờ sao?
- Em với anh đi về nhà trọ của anh, chúng ta ăn với nhau bữa cơm cuối cùng.
- Nhà trọ tôi trả lâu rồi!
- Xì, em thuê lại lâu rồi...
- Cái gì ???
Chiếc chìa khóa vẫn được giấu dưới chậu xương rồng, tôi mở cửa ra, khung cảnh xung quanh vẫn vẹn nguyên y như ngày tôi bước chân ra đi. Cô ấy thuê lại căn nhà này chỉ để gìn giữ những ký ức về tôi? Trống ngực tôi lại bắt đầu gióng lên, quay lại nhìn về phía người con gái ngốc nghếch đang hướng về tôi bằng đôi mắt long lanh chất chứa đầy nhung nhớ, tôi muốn ôm em, muốn siết lấy em, muốn gào lên cho khỏa lấp hết những yếu mềm.
Nhưng tôi làm không được.
Bữa cơm đạm bạc diễn ra trong yên lặng. Lâu lắm rồi mới được nếm những món ăn mang thương hiệu của em, tôi vừa ăn vừa tự nhủ, có thật là đây là lần cuối cùng?
- Anh, em muốn uống rượu!
- Cái gì? Điên à? Tí tuổi, rượu chè hỏng người ra.
- Không, anh ngồi đợi em chút! Em nhất định phải uống rượu với anh.
Trước mặt chúng tôi là chai rượu Vodka lớn. Tôi chưa bao giờ uống được ba chén rượu, và em thì không được nửa chén. Ngồi nhìn một lúc, em tự động mở nắp chai, tu ực một cái. Hơi rượu cay xè xộc lên sống mũi, em nhăn mặt, nước mắt giàn ra. Em cười, nụ cười phảng phất vị cay đắng.
Em bắt đầu nói, về quá khứ của em, về một gia đình không hạnh phúc, về một người bố ưa quyền lực và về người anh trai vô tâm, lạnh lẽo với người thân của mình. Em nói về sự cô đơn của em giữa cái vỏ bọc gia đình, về những cố gắng không biết mệt mỏi của em để khẳng định bản thân, để em tự an ủi chính mình rằng em không hề yếu đuối. Em vừa nói, vừa dốc dòng rượu trắng vào cuống họng. Giọng nói của em bắt đầu lạc đi. Em nói về tôi, về những suy nghĩ điên rồ của em về một người sẽ xuất hiện khiến em yêu quên mình và quên đi mọi thứ...