Hành trình yêu thương
Posted at 27/09/2015
199 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Có đôi khi ánh mắt của chúng ta chỉ luôn luôn nhìn về phía một người cho nên lầm tưởng rằng tình cảm của mình sẽ chỉ dành cho người đó, có đôi khi chúng ta mải mê đuổi theo hình bóng một người để rồi cuối cùng chợt nhận ra cái mình đuổi kịp mãi mãi sẽ chẳng phải là dáng hình thực sự.
***
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa ở một xứ sở nọ có một nàng công chúa. Nàng công chúa hết sức hiền dịu và đoan trang nên được mọi người rất yêu mến, chỉ tiếc rằng từ khi sinh ra vẻ bề ngoài lại không được xinh đẹp như nàng hằng mong muốn. Nàng công chúa dành rất rất nhiều tình cảm cho một chàng hoàng tử nhưng tiếc thay hoàng tử lại không hề hay biết về điều đó. Năm tháng trôi qua, nàng công chúa chỉ biết ôm mối tình thầm lặng của mình, nhìn hoàng tử kết hôn với một cô công chúa xinh đẹp xứng đáng với vẻ ngoài tuấn tú của chàng. Và cũng từ đó mối tình của nàng công chúa cũng dần chìm vào quên lãng.
Lâu thật lâu về sau, không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, nàng công chúa khi xưa giờ đã trở thành một nữ sinh trung học và nàng cũng đã quên hết những gì đã xảy ra với mình trong kiếp trước.
"Này Nhi có nhanh lên không đấy, sắp muộn giờ rồi đây này"
Có lẽ người dân trong khu phố hàng sáng đều đã quen với âm thanh ầm ĩ mỗi khi Khiêm rủ Nhi đi học. Chẳng hiểu sao quen biết nhau từ hồi còn bé xíu, vậy mà tính tình hai đứa lại khác nhau một trời một vực. Khiêm chăm chỉ, điềm tĩnh và chín chắn bao nhiêu, thì Nhi lại hấp tấp và hậu đậu bấy nhiêu. Ngoại trừ cái tính hậu đậu thì cũng có những mặt ít nhất không khiến Nhi lép vế so với cậu bạn thân. Như thành tích học hành luôn đứng trong top của lớp, khả năng viết văn cũng không tệ và đặc biệt Nhi rất yêu và có năng khiếu với việc vẽ tranh. Những lúc rảnh rỗi Nhi vẫn hay ngồi trên ban công lộng gió của phòng mình, vẽ tất cả những gì mình có thể tưởng tượng ra, từ những cánh đồng lúa thẳng tắp, những dãy phố san sát nhau đến những vật dụng hàng ngày và ngay cả Khiêm cũng thường xuyên bị Nhi lôi ra làm mẫu. Cậu bạn chỉ biết im lặng ngồi cho Nhi vẽ mà không dám lên một tiếng kháng nghị nào. Từ nhỏ đến giờ Khiêm luôn nhường nhịn Nhi như thế, Khiêm luôn luôn là khán giả đầu tiên và cũng là duy nhất được chiêm ngưỡng những bức tranh của Nhi.
Nhi cũng chơi với kha khá bạn trong lớp, nhưng chỉ có Khiêm là bạn thân. Không phải Nhi không hòa đồng, nhưng có lẽ cũng dễ hiểu khi một cô gái mà số cân nặng vượt quá mức cho phép, lúc nào cũng xuất hiện với một cặp 'đít chai" dày cộp, ngoại trừ lúc học như một mọt sách chính hiệu thì lúc nào cũng mang một vẻ mặt lơ đãng lại khó kiếm bạn thân. Trong khi các bạn gái luôn túm tụm bàn luận về thời trang hôm nay thế nào, các sao Kpop hôm nay ra sao thì Nhi chỉ mải cắm cúi vào những trang sách với những công thức toán khó nhằn và những bài lí rắc rối, chẳng trách sao mà có chỉ có Khiêm là chơi được với Nhi.
Nhi giống một cô bé Lọ Lem, nhưng là nàng Lọ Lem xấu xí khi chưa có Bà tiên xuất hiện. Nhưng trong những câu chuyện cổ tích, nàng công chúa nào rồi cũng tìm được chàng hoàng tử cho riêng mình. Và dù có là cô bé "Lọ Lem" theo nghĩa đen đi nữa thì đến một ngày chàng hoàng tử ấy cũng xuất hiện.
Có hai nơi để Nhi cất giấu tâm sự về chàng hoàng tử của mình, đó là Khiêm và cuốn nhật kí của Nhi. Thiên đẹp trai, học giỏi, lại thêm giọng hát cực kì ấm áp, chẳng có gì lạ khi ngay từ khi vào lớp mười Thiên luôn trở thành tâm điểm bàn tán của các bạn nữ trong lớp và không ít các bạn nữ lớp bên. Tất cả những điều về Thiên, Nhi đều nhớ rất rõ, từ ngày mình vấp ngã ở sân trường, Thiên giúp Nhi đứng dậy và nở một nụ cười thật tươi. Giây phút ấy Nhi biết chàng hoàng tử trong những giấc mơ của mình đã bước ra ngoài đời thực. Không những thế Thiên lại rất dễ mến, chẳng bao giờ quan tâm tới dáng vẻ bề ngoài của Nhi dù luôn luôn có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp vây quanh cậu ấy.
Và người phải chịu trận mỗi ngày không ai khác lại chính là Khiêm. Nhi suốt ngày như một con chim nhỏ ríu rít cứ mỗi khi mở miệng thì y như rằng chủ đề chính luôn luôn xoay quanh cái tên Thiên:
- Này Nhi nói Khiêm nghe hôm nay Nhi mới biết Thiên cũng thích đọc Conan giống mình nhé.
- .....
- Sao hôm nay Thiên lại không đi học nhỉ? Không biết cậu ấy có chuyện gì không nữa?
Mỗi khi nói về Thiên, ánh mắt Nhi luôn sáng lên một vẻ tinh nghịch như thế, có lẽ vì vậy Nhi không bao giờ bắt gặp ánh mắt của Khiêm, hay nhìn thấy những biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt cậu ấy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, vẫn có một cô gái dành rất nhiều tình cảm cho một chàng trai, dù chàng trai ấy không hề hay biết. Cô gái vẫn lặng lẽ dõi theo chàng trai như câu chuyện nàng công chúa xấu xí năm nào chỉ dám ôm một mối tình thầm lặng. Năm tháng cứ lặng lẽ trôi qua trong bình yên như thế, cho đến một ngày cô gái nhận được tin chàng trai sắp phải ra nước ngoài và cô ấy biết sẽ không thể giấu kín tình cảm của mình được nữa.
"Có nên cho Thiên biết về tình cảm của Nhi đối với Thiên không?"
Nhi đem vấn đề mà mình luôn trăn trở để nói với Khiêm. Lúc nào cũng vậy, Khiêm luôn là nơi đầu tiên Nhi tìm tới mỗi khi cần lời khuyên và Nhi luôn luôn tin tưởng vào sự chín chắn của cậu ấy.
"Nhi cảm thấy nếu nói ra thì có thể thay đổi được điều gì không? Cho dù thế nào cậu ấy rồi cũng sẽ đi"
"Nhi biết cậu ấy sẽ khó mà thích Nhi được. Nhưng có cô gái nào khi thích một người lại không có một chút xíu hi vọng người ấy cũng sẽ có tình cảm với mình. Rồi chẳng biết bao giờ cậu ấy sẽ quay lại, Nhi chỉ mong cậu ấy biết được tình cảm của mình, dù không thể đáp lại nhưng cũng có thể trân trọng nó"
"Thực ra trước khi hỏi Khiêm, Nhi đã có câu trả lời của mình rồi. Nhưng Khiêm chỉ muốn hỏi chẳng lẽ ngoài Thiên ra Nhi không thể nhìn thấy ai khác nữa sao?"
Có lẽ Khiêm nói đúng, vì Thiên là người đầu tiên mà Nhi dành nhiều tình cảm đến vậy, có lẽ vì Nhi mãi mãi chìm đắm trong một thế giới cổ tích mà Thiên là một chàng hoàng tử không thể thay thế. Tối ngay trước ngày Thiên bay ra nước ngoài, Nhi đã lấy hết dũng khí để bày tỏ tình cảm của mình với cậu ấy.
Ngày hôm sau Thiên đi, đi về một nơi cách xa đến nửa vòng trái đất...
***
Hai năm trôi qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi, Nhi giờ đây đã vào đại học theo đuổi ước mơ mĩ thuật mà mình yêu thích, Khiêm thì đang theo học ngành kinh tế ở một ngôi trường danh tiếng trong nước. Bạn bè mỗi đứa một nơi, ai cũng chọn một ngôi trường đại học phù hợp để theo đuổi, Nhi và Khiêm cũng dần xa gia đình để hòa nhập vào cuộc sống mới. Có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng có lẽ thay đổi nhiều nhất chính là Nhi.
Hai năm đã trôi qua nhưng khi nghe một người bạn cũ nhắc đến tên Thiên thì Nhi vẫn không kìm được một thoáng giật mình và trái tim cơ hồ lại khẽ nhói đau. Hai năm, Thiên đã trở về, đang ở cùng một thành phố với Nhi và vô tình học chung ngôi trường kinh tế mà Khiêm đang theo học. Trái đất này có đôi khi cũng thật nhỏ bé.
Cho dù thời gian trôi qua có thể làm mờ đi những kí ức nhưng với Nhi buổi tối ngày hôm ấy vẫn mãi khắc sâu trong tâm trí. Hai năm trước, Nhi đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Thiên, mang tình cảm vụng dại và non nớt đầu đời của một cô bé ưa mơ mộng gửi tới chàng hoàng tử của mình. Dĩ nhiên là Thiên từ chối, Nhi không thấy bất ngờ về điều đó. Nhưng điều khiến Nhi không thể chấp nhận là câu nói sau đó của Thiên với một người bạn mà Nhi đã vô tình nghe được " Thực ra mình thấy Nhi cũng có đôi chút dễ thương đấy chứ, nhưng về ngoại hình thì đúng là khó mà chấp nhận được. Không ngờ cũng có ngày "con vịt xấu xí" nhút nhát ấy lại dám bày tỏ tình cảm với mình. So với những cô bạn xinh xắn vẫn hay hâm mộ thì đây đúng là một trường hợp khó tìm đấy"
Lời nói của Thiên, giọng điệu và nụ cười của cậu ấy đã chẳng còn là của một chàng hoàng tử hôm nào, đó cũng là ngày mà hình tượng của cậu ấy trong Nhi dần sụp đổ. Có lẽ dù là trong những câu chuyện cổ tích thì những nàng công chúa không chỉ hiền hậu mà còn luôn luôn xinh đẹp, ngay cả cô bé Lọ Lem không phải cũng gặp hoàng tử khi mình đã trở nên xinh đẹp hay sao?
Hai năm, Nhi đã chẳng còn là cô bé ngây ngô hôm nào. Có lẽ chẳng ai có thể ngờ cô bé mập mạp, tóc tai lúc nào cũng bù xù đi cùng cặp "đít chai" giờ đây đã trở thành một cô gái xinh xắn và trưởng thành khác xưa rất nhiều. Cặp đít chai ngày xưa đã không còn, mái tóc xoăn xù giờ đã được uốn lên đầy kiểu cách. Nhi cũng chú ý nhiều hơn đến việc chăm sóc bề ngoài của bản thân, tới cách chọn lựa trang phục, quan tâm cả những chủ đề thời trang các cô bạn hay bàn tán mà trước đây Nhi không mảy may để ý.
Nhưng có ai biết trong suốt hai năm ấy, Nhi đã phải trải qua bao gian khổ để thay đổi như ngày hôm nay. Những sáng bất chấp thời tiết nóng bức hay lạnh giá để thức dậy thật sớm tập thể dục, những chế độ ăn kiêng khắt khe mà Nhi phải hoàn thành, những cố gắng để giữ gìn đôi mắt sau ca mổ. Đôi khi Nhi cũng nhớ quay quắt những ngày được cùng Khiêm đi khắp các hàng quán ăn vặt, khi ấy Khiêm chỉ biết ngồi nhìn Nhi ăn hết món này đến món khác mà vẫn không biết chán. Giờ đây Nhi không còn là cô bé vô tư của ngày ấy nữa, có những thứ khác xưa cũng làm Nhi và Khiêm có chút xa dần, điều ấy đôi khi khiến Nhi thật mệt mỏi.
***
Và Nhi cũng không phải chờ đợi lâu để có thể gặp lại Thiên. Trường Khiêm có tổ chức prom chia tay khóa cuối và toàn thể học sinh trong trường đều có thể tham dự. Nhi biết với tính cách của Thiên, cậu ấy sẽ chẳng bỏ lỡ một bữa tiệc dành cho những chàng hoàng tử như thế. Sắm cho mình một chiếc váy trắng thật xinh, đến tiệm làm tóc và trang điểm, Nhi đã không còn nhận ra mình trong trang phục của một cô công chúa. Và điều Nhi mong chờ nhất chỉ còn là thái độ của Thiên khi gặp lại mình.
"Chà chà cô công chúa nào thế này? Xin hỏi nãy giờ đứng đây bạn có thấy cô nàng tên Nhi nào đi qua không, sao nãy giờ vẫn không thấy"
Nhi bật cười trước sự vui nhộn của Khiêm, cũng lâu rồi từ ngày vào đại học hai đứa mới có dịp cười vui như thế. Trong lúc chờ Khiêm chuẩn bị Nhi lang thang trong căn phòng quen thuộc của cậu ấy. Vẫn là tủ sách đồ sộ quen thuộc, có một vài quyển sách mới mà Nhi chưa thấy, những bài thơ mà thi thoảng hứng lên Khiêm sẽ làm, và cả quyển sổ màu xanh Nhi hay thấy cậu ấy mang theo. Có lẽ là tập thơ mà cậu ấy thích nhất vì Nhi thấy Khiêm rất trân trọng nó. Tò mò Nhi mở thử ra xem và ngạc nhiên khi thấy tên mình....
Prom rất đông các bạn sinh viên, hầu hết ai cũng xuất hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy. Nhưng giữa đám đông Nhi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy. Hai năm trôi qua, Thiên cũng đã thay đổi ít nhiều, cậu ấy cũng đã trưởng thành hơn, chỉ có nụ cười thì chẳng thể lẫn vào đâu được. Nhi tiến lại gần và chủ động bắt chuyện với Thiên. Nếu là hai năm trước, có lẽ Nhi sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi có một ngày,một cô gái vốn nhút nhát chỉ dám nhìn chàng trai mình yêu quý từ xa giờ có thể tự tin đối mặt với cậu ấy như thế. Dĩ nhiên Thiên đã rất ngạc nhiên khi nhận ra Nhi.
Trong suốt hai năm qua, Nhi đã bao lần tưởng tượng ra cảnh này, tưởng tượng Thiên sẽ nhìn Nhi bằng một con mắt thật khác khi Nhi đã trở nên xinh đẹp. Hai đứa trò chuyện hết sức tự nhiên như những người bạn cũ lâu năm gặp lại, Thiên còn chủ động xin số điện thoại của Nhi và hẹn lát nữa khi prom tan, mời Nhi đến dự bữa tiệc cậu ấy cùng nhóm bạn tổ chức để mừng Thiên về nước. Hai năm để mong chờ giây phút ấy, tất cả đều giống như những điều mà Nhi tưởng tượng cả trăm lần, nhưng trong tất cả những lần ấy, Nhi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ từ chối lời mời của Thiên.
Nhi nhanh chóng đi tìm Khiêm và rủ cậu ấy ra về. Dù prom rất vui, nhưng Nhi cảm thấy nó không dành cho mình. Nhi đã luôn mong chờ đến ngày này, nhưng khi nó đến lại không mang lại một cảm giác thỏa mãn và hài lòng như mình vẫn tưởng. Có lẽ những cố gắng của Nhi không còn vì tình cảm ngày nào Nhi dành cho Thiên, có lẽ đó chỉ là sự hiếu thắng và mong muốn được cậu ấy công nhận. Giờ đây Nhi đã nhận ra điều gì mới là quan trọng với mình, về những dòng nhật kí trong cuốn sổ xanh của Khiêm mà Nhi đã vô tình đọc được...