Insane

Đi qua miền thương

Posted at 27/09/2015

175 Views

..
Cậu biết tớ đã gặp ai không? Là Khôi đấy, cậu còn nhớ không?
- Ùm...
-Anh ấy muốn nhận lại đứa trẻ...
- Hử?
Anh nhìn trong mắt cô, một đôi mắt vô hình vô định, có lẽ đây chính là lúc quá khứ phải bị lãng quên rồi. Tháng ngày dài đăng đẵng chẳng giúp cô nguôi ngoai phần nào, có lẽ phần khó chịu nhất trong cô hôm nay đã bị đánh thức bởi nút thắt cũ , có lẽ đã đến lúc cô phải đối mặt và quên đi những ấm ức, dày vò...
***
Trong một góc nhỏ của quán Trầm, Khôi ngồi đối diện Duy
Duy nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình, một cách bình thản nhất, không còn chồng chéo những cảm xúc khó tả đan xen. Cô đã nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên anh, có những tiếng cười, có những giọt nước mắt nhưng đều được gom thành 2 chữ: Hạnh phúc !
Cô nhớ lại cô ngày còn là một cô bé mới lớn, một tình yêu không toan tính đến dại khờ, và một trái tim vì anh mà nhức nhối.
Yêu đến điên đảo, đảo điên con người mình. Yêu đến quặn thắt tim gan khi từng câu chữ ngày ấy cứ vọng về trong tâm tưởng. Cô đã dành rất nhiều tủi hờn, nước mắt, và luôn cả bản thân mình để yêu anh, bên anh. Từng giây, từng phút từng nhịp đập cô đều nghĩ đến ngày tình yêu đi đến một con đường trải đầy hoa hồng và lời ước hẹn cho trăm năm...
Cô lặng lẽ quan sát anh, trong khi trái tim mình còn chút chồng chềnh của ngày cũ.
Một tình yêu
Một lời hứa
Một bờ vai
Và...
Một đứa con !
Cô không có lời giải thích cho tại sao mình lại có quyết định đó, cũng chưa từng cho mình một lý do để giải bày tội lỗi. Chỉ là cô đã đánh mất.
Đơn giản là cô đã lựa chọn ích kỉ cho mình
Đơn giản là cô với anh trước sau chỉ là hai kẻ xa lạ, chẳng có mối liên hệ gì để day dưa, níu giữa...
Bởi vì... cô đã bỏ đứa nhỏ ngay khi nó còn trong bụng mình...
***
Trước khi cô biết mình mang thai, cô đã mơ thấy mình sinh cho Anh một đứa con giống hệt Anh, trong mơ anh đã mỉm cười vô cùng hạnh phúc...Và cô biết mình  cũng đã mỉm cười hạnh phúc biết bao sau khi thức dậy. Chỉ là ngay khi biết sự thật. Biết mình sẽ sắp làm một người mẹ thật sự. Cô đã chẳng bao giờ có thể mỉm cười được nụ cười đó 1 lần nữa...
Những tháng ngày dài đăng đẳng, cô cứ đau nhói khi đứa trẻ trong mơ cứ xuất hiện trong tâm trí mình. Một nụ cười trẻ thơ, một cái lún đồng tiền. Một sinh mạng. Và... cô đã từ chối!
Và Khôi đã đến lúc phải biết sự thật này.
Anh im lặng lắng nghe cô kể về những gì đã qua, những năm tháng cô ra khỏi cuộc đời anh.
Là ánh đèn trong quán quá tối, hay là đôi mắt anh hằn sâu về một sai lầm của quá khứ mà cô chẳng thể nhìn
thấy rõ anh đang nghĩ gì. Mà thật ra có bao giờ cô hiểu gì về anh đâu. Ngày đó cô chỉ cần biết mình yêu anh, mình cần có anh là đủ chứ có bao giờ biết được thật ra anh suy nghĩ gì đâu. Có thắc mắc, có tò mò, anh cũng chỉ cười rồi trả cho cô một câu "Anh khó hiểu mới khiến Em yêu anh nhiều đến thế, mới giữ được Em chứ !"
Có đứa con gái nào có thể nghi ngờ một câu nói quá ngọt như thế chứ. Cô đã tin vô điều kiện còn gì.
Chỉ khi cô bước vào phòng khám, từng chút một  cảm nhận niềm tin đang từ từ vỡ nát. Chỉ khi cô tận mắt nhìn đứa con chưa có hình hài, chưa kịp mở mắt, về lại nơi thế giới tăm tối  bên kia...Trái tim nhiệt huyết, đầy tình yêu, sức sống đã không còn thoi thóp, không còn nhịp đập nào nữa dành cho anh. Dành cho thế giớ tươi đẹp mà cô luôn mộng tưởng.
Mọi thứ, mọi cánh cửa đã đóng sập ngay trước đôi mắt nhòe nhoẹt nước, nhòe nhoẹt tủi hờn của mình.
***
To:Trần Hoàng Hiếu
Cảm ơn cậu vì đã bên cạnh tớ khi tớ cô đơn, buồn bã nhất.
Tớ đã mạnh mẽ, đã bước qua không chỉ một mình, mà vẫn luôn có một bờ vai, vòng tay đợi sẵn tớ. Tuy tớ chưa một lần thực sự tựa vào nhưng tớ biết nó ấm áp và đáng tin cậy.
Cậu đừng giày vò nghĩ mình đã sai vì trong quá khứ đã không thể cho tớ một câu trả lời. Bản thân tớ thật ra mới là người cần phải xin lỗi cậu.Tớ biết rõ ràng tình cảm cậu dành cho tớ thế nào, biết rõ ràng mình đã có, đã yêu một người khác, thế mà vẫn ích kỷ giữ lấy cậu bên cạnh, kể lể những niềm vui, nỗi buồn không đâu của tớ cho cậu nghe, điều đó khác nào trêu ngươi cậu.
Tuổi trẻ, tớ thấy mình thật ấu trĩ vì cứ đỗ lỗi cho tuổi trẻ nhưng thật sự, những gì đã qua , tớ biết mình quá trẻ con, quá nông nỗi và quá khờ dại...
Xin lỗi vì những rối ren trong đời tớ lại phủ lên cả đôi vai đã đầy gánh nặng của cậu...
Tớ đã không đủ dũng cảm giữ lại đứa con của mình, chỉ trách tớ vô dụng, ích kỉ... Sao có thể giận hay hờn trách  cậu...
Những năm qua cuộc sống đỡ vô nghĩa là vì tớ biết vẫn có một người bên cạnh mình, luôn sau lưng mình bất cứ khi nào. Nhưng nỗi tủi nhục, hổ thẹn lại khiến tớ khó có thể đối diện với cậu. Tớ thấy mình nợ cậu quá nhiều lời xin lỗi. Bản thân tớ sai lại bắt người khác phải cùng gánh gồng, chịu đựng.
Tớ đã gặp Khôi
Những ký ức dù đau, dù nhức nhối cũng đã tìm được một khóc khuất, nhường chỗ cho bình yên trở mình. Tớ biết mình đã giữ oán hận quá lâu nhưng có lẽ vì những ấm ức chưa thể được giải bày, sáng tỏ.
Tớ đã yêu , đã đánh mất bản thân mình để rồi cái nhận được, chính tớ là người phản bội. Bao nhiêu mưa, bao nhiêu nắng để rửa sạch nỗi oan cho  tuổi 22 vào đời của mình.
Tớ đã không thể tìm cho mình một lý do để tha thứ cho anh ta, tha thứ cho chính mình...
Tớ đã được nghe lời giải thích cho mọi khuất mắt năm xưa
Bác sĩ đã đưa một bản kết quả sau một đợt khám rằng anh ta có khả năng vô sinh .
Đó chính là lý do anh ta không thừa nhận chính đứa con của mình.
Nhưng cậu biết không? Cái chính nhất là anh ta đã không tin tớ !
Mọi thứ đã qua, đã cũ...
Dù đôi khi đau nhói giữa những lúc ký ức cựa mình. Nhưng...