Insane

Đi qua miền thương

Posted at 27/09/2015

178 Views

. Nói cho cùng thì anh cũng là người có lỗi. Cô giận anh nhiều năm như thế cũng dễ hiểu... Nhưng phải chăng cô quá bướng bỉnh với phần quá khứ trong mình. Anh muốn giúp cô thoát ra nhưng mọi thứ xung quanh cô bao bọc quá kĩ càng, kín đáo. Cô đã tự giam hãm bản thân mình quá lâu rồi.
Hiếu thở dài bất lực...
Có lẽ món quà này sẽ lại nằm chỏng chơ trước cửa nhà cô,cho tới khi anh đến, sẽ lại xếp gọn trên cái kệ nhà anh...như mọi lần.
Anh yêu Duy, một tình yêu trong sáng nhất mà anh từng biết, ở cái tuổi 34 này, làm gì có người đàn ông nào chỉ cần một nụ cười của người mình yêu là thấy vui, được nắm tay cô một lần là hạnh phúc lâng lâng khắp người?
Anh buông một tiếng thở dài, phải chi ngày đó, anh mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn thì bây giờ đâu có xa cách vạn dặm thế này, có nhiều nút thắt đến không thể gỡ như bây giờ... Mọi thứ đã qua, làm sao có thể thay đổi? Liệu mọi thứ có cơ hội trở về, anh có dám đứng ra bảo vệ cô, anh có đủ bản lĩnh để cùng cô gánh vác hay không?
Anh không dám chắc nhưng anh tin mình sẽ cố gắng để khiến mọi thứ khác đi, để khiến mọi chuyện dễ thở hơn, để mở ra một con đường có cánh cửa rộng hơn, tốt đẹp hơn, cho anh và cả cho Duy nữa...
Điện thoại của anh đổ chuông. Là Duy
Anh ngạc nhiên không nói nên lời, bao nhiêu năm qua Duy sống lặng lẽ đến mức chẳng bao giờ nói với anh dù chỉ một câu chào. Duy đã khác, khác một cách đáng sợ, đáng lo và...đáng thương!
Cô đã không còn là cô nhỏ lúc nào cũng ríu rít kể cho anh nghe những niềm vui nho nhỏ của mình, không còn những đêm trò chuyện điện thoại đến khuya, chỉ để kể cô và người yêu hạnh phúc như thế nào...Anh thích giọng cười cô giòn tan qua bộ lọc âm của điện thoại, nghe dịu êm, ngọt ngào như một loại mật, ru anh mỗi đêm. Anh đã từng mong mình gặp cô sớm hơn, anh đã từng ước ao tất cả những gì của cô đều thuộc về anh, chứ không phải là Khôi. Anh chàng người yêu mà anh chưa một lần gặp mặt của cô.... Vậy mà đến khi cô cần anh nhất, anh lại hèn yếu quay lưng, bỏ cô lại với nỗi chua xót của riêng mình. Chẳng thể trách được việc cô lạnh nhạt với anh như bây giờ, như nhiều năm qua...
- Mình nghe này Duy
- Cậu ghé nhà tớ...tớ muốn gặp cậu. Bây giờ...
-Cậu mở cửa đi, mình sắp tới rồi.
-Ùm...
Cô tắt máy, anh cảm nhận được giọng cô có gì đó rất lạ, bối rối, yếu ớt, mệt mỏi. Có lẽ cô đang thật sự cần anh. Và lần này anh tin, mình sẽ làm được điều gì đó...
***
Chưa bao giờ Duy cảm thấy mình cần một ai đó như lúc này, mọi thứ vụn vỡ ngay dưới chân cô, con người cô...
Cô đã từng yêu, đã từng hận. Không những nhiều, mà rất nhiều. Vậy mà giờ đây cô chẳng thể cảm nhận được là mình đang ở trạng thái cảm xúc nào. Cô cần ai đó, cần làm gì đó chứ không phải là ngồi đây, bối rối, lo lắng như một đứa trẻ...
Chiều nay Khôi đã đến nhà cô. Bất ngờ.
Mọi ký ức đổ dồn về như thác đổ, ào ạt tưới lên đầu cô, tóc cô, bàn tay lạnh giá của cô và một tấm thân gầy guộc già nua của cô...
Đứng trước người đàn ông này, mọi tội lỗi trong cô trỗi dậy như chưa từng chôn chặt nó sâu xuống đáy lòng. Người đàn ông này, cô đã từng yêu đến quên cả bản thân mình, nhưng cũng lại hận đến mức tự chê trách bản thân mình.
Anh ta sao lại xuất hiện ngay trước cửa nhà cô chứ?!
Những thứ xa xưa như được thể lấn át cô, chà sát trái tim quá nhiều đau thương trong cô.
Từng chút một xót xa quay lại như một đoạn phim chậm chạp..
Trong cơn sợ hãi cô đã cố gắng mọi liên lạc nhưng anh vẫn một mực không thừa nhận đứa trẻ, cô cố gắng giải bày rằng đó là sự thật, và nó đang lớn lên từng ngày trong cô. Cô đang một mình và cô cần có anh bên cạnh. Anh là cha của đứa trẻ.
Nhưng Anh đã chọn cách im lặng, cắt đứt mọi liên lạc với cô và hoàn toàn biến mất.
Giờ anh ta đứng đây và đòi gặp đứa trẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra!
Cô nhìn anh như kẻ xa lạ, không nói nên lời.
Anh là ai? Mà về đây đòi gặp con cô?
...
***
Ngay khi Hiếu đến, Duy lao vào anh và  nức nở như một đứa bé đòi mẹ. Hiếu ôm cô trong lòng mà cảm nhận được sự gầy gò, yếu đuối nơi cô... Lâu lắm rồi, anh chưa bao giờ được ở gần cô đến thế này, cũng chưa bao giờ được ôm cô trong vòng tay mình như bây giờ, anh không biết có phải mình vô tâm không? chuyện gì đã khiến cô đau khổ đến mức này,  nhưng ngay lúc này trong anh có một sự hạnh phúc là cuối cùng, cô cũng có lúc cần anh. Một lần nữa...
Cô mệt mỏi ngồi tựa vào Hiếu trên ghế sofa, im lặng rất lâu,hình như có thiếp đi 1 chút. Có lẽ cô đã thức nhiều đêm. Anh chưa bao giờ thấy cô như con mèo ướt thế này, dù biết mỗi ngày cô lập lờ sống như một cái bóng. Không khóc nhưng cười một cười hơn cả những nỗi buồn.
Quá khứ cứ đeo bám lấy cô như một loại dây leo sống nhờ sinh lực nơi cô, Hiếu biết mọi chuyện đã khó khăn với cô như thế nào nhưng hình như dù có trôi thêm bao nhiêu tháng, bao nhiêu mùa đi nữa, cô cũng không bao giờ xoa dịu được những vết cắt trong lòng. Anh đã cố bù đắp nhưng chẳng bao giờ cô nhận lấy, cô từ chối mà không cần dù chỉ một lời...
Đôi khi anh ước gì cô bị mất trí nhớ có phải tốt hơn không?
Cô bắt đầu câu chuyện bằng cái giọng yếu ớt xa xăm, hàng loạt câu nghi vấn cô đưa ra mà không hề cần câu trả lời...