Polly po-cket

Thần tượng

Posted at 28/09/2015

210 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Và sẽ có mấy người biết hối hận như Hải hay tất cả họ sẽ vẫn hoan cố đốt thời gian, tiền bạc một cách vô ích mà không biết hậu quả về sau....
***
Chiều đông, những chiếc lá vàng rơi rơi trên con đường thị trấn. Tiếng xe cộ tấp nập, những dòng học sinh từ cổng trường ùa ra vang vọng, rộn ràng. Trước cái không khí rộn vang ấy, có một người hoc sinh âm thầm lặng lẽ lê từng bước chân trên con đường quen thuộc. Khuôn mặt buồn rười rượi hòa lẫn sự hối hận. Những cảnh vật xung quanh như phớt lờ đi vẻ đau khổ của cậu. Người học sinh ấy không ai khác ngoài Nguyễn Chí Hải. Một học sinh lớp 10/12, phó học tập và cũng là thần tượng của Nhiên. Cầm trên tay tờ giấy mời phụ huynh học sinh, Hải lê chân một cách mệt mỏi. Con đường thường ngày hết sức gần gũi vậy mà giờ đây lại trở nên xa tít đối với cậu. Tuần sau là noel rồi và cũng là tuần thi của Hải, vậy mà giờ đây hành trang kiến thức của cậu chỉ toàn là... game online.
Chí Hải xuất thân trong một gia đình khá giả ở vùng ngoại ô thị trấn. Vì là con một và cha cậu mất sớm nên cậu được mẹ cưng chiều, đòi gì được nấy. Thế nhưng cậu cũng không phải là một học sinh lưu ban, quậy quạng gì. Ngược lại, cậu là một đứa con ngoan ngoãn, chăm học. Chín năm liền cậu đều là học sinh khá giỏi. Có thể nói cậu là niềm tụ hào duy nhất của mẹ cậu. Bà đặt niềm tin lớn lao ở cậu. Với số điểm xét tuyển 35 điểm, cậu hiễn nhiên được bước vào lớp 10 hệ công lập. Cánh cửa lớp 10/12 mở ra trước mắt cậu với bao tương lai đang chào đón. Hải thấy tự hào quá, bởi không để dàng gì với một thằng con trai mà lại đạt được kết quả như vậy. Và đó chắc cũng là lí do mà Hải được bầu ngay vào chức vụ phó học tập của lớp.
Cứ ngỡ con đường tương lai của cậu sẽ êm đềm trôi mãi. Vậy mà ai nào ngờ, cuộc đời trái ngang gieo bao ngang trái cho cậu. Mọi chuyện của cậu bắt đầu khi cậu trở thành bạn thân của Khoa. Khoa cũng là học sinh lớp 10/12. Có lẽ vì tính tình giống nhau, sở thích giống nhau và hình như là có phong cách cũng giống nhau nên họ rất thân. Nếu ai không quen, nhìn từ xa nhìn lại thì chắc chẳng thể nào nhận ra ai là ai. Bởi hai thằng con trai mà chiều cao, tướng đi, cách ăn mặt,... cái gì cũng giống. Nhưng khi đã quen rồi thì rất dễ nhận biết. Bởi Khoa và Hải tuy giống nhau nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau.

Có thể nói giữa Khoa và Hải thì Khoa là người có ưu thế hơn. Với một khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng, mái tóc đuôi cá càng tạo nên một nét đẹp giản dị cho Khoa. Nhưng nói năng thì thô lỗ, cọc cằn, mặc dù Khoa rất lạnh lẹ. Còn ngược lại, Hải tuy không đẹp bằng Khoa nhưng ăn nói biết cân nhắc, chừng mực... Vì vậy hai người ai cũng như ai!
Khoa là một cao thủ mạng Internet, cái gì Khoa cũng tài, nào chat, e-mail, hay các game online như võ lâm, kiếm thế, phong thần, audition,... chưa có thứ gì mà cậu chưa thử. Bởi là một học sinh vùng thị trấn thì có ai lại không biết gì về mạng. Không phải chỉ biết thôi mà còn rất giỏ nữa là đằng khác và hình như là Hải cũng vậy. Có lẽ vì vậy mà Nhiên quen biết Khoa. Nhiên là một cô gái lớp 10/1, hồn nhiên, vô tư nhưng không ngoan ngoãn, hiền dịu, đoan trang như những cô gái khác. Bởi với phong cách của một học sinh nữ thích chọc phá người khác thì Nhiên chỉ biết mỗi việc là nghĩ sao nói vậy, không biết lấy lòng ai. Nụ cười có thể nói là không hề ngớt trên khuôn mặt Nhiên. Nhiên luôn mang lại niềm vui cho mọi người bởi cái tính thành thật hay nghịch đùa như một đứa trẻ con.
Nhiên gặp Khoa một lần tình cờ tại cái dịch vụ Internet bên đường, cái dịch vụ quen thuộc mà Khoa thường ở đó. Mà cái hoàn cảnh gặp gỡ này cũng không phải êm đềm, lãng mạn như phim Hàn Quốc mà bắt đầu bằng những tiếng chửi.
Quá là hôm đó, Nhiên rủ Hằng vô tiệm net, Nhiên hứa sẽ chỉ cho Hằng chat vậy mà nó lại không hề biết cách lập nick name. Ngay cả cái nick mà nó đang chơi cũng nhờ đứa bạn thân lập dùm. Trong khi nó đang rối không biết làm sao để lập nick cho Hằng thì Hằng cứ hối rối rít. Nó vội vàng quay xung quanh, nó nhìn dáo dát một vòng. "Sao bữa nay vắng thế không biết?" – nó nghĩ thầm trong bụng. À! Cũng may cho nó là có một thằng con trai đang ngồi chơi game "Võ lâm truyền kì". Thấy vậy nó vội vàng bắt chuyện để nhờ vã:
- Bạn ơi! Bạn có biết lập nick không vậy?
Nghe tiếng gọi của Nhiên, cái anh chàng đó quay qua. Nhiên thầm nghĩ "Nhìn cũng được! Người vậy chắc phải lịch sự lắm đây!". Vậy mà nó có ngờ đâu, anh chàng chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục giáng mắt vào màng hình. Mặt Nhiên tái đi vì tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên nó bị đối xử như vậy. Nó quay mặt qua Hằng và nói:
- Nè nick tao đó, mày chơi như tao chỉ nãy giờ vậy đó. Những kẻ đáng ghét thế tao không thèm nhờ. Làm như chỉ có mình nó biết lập nick vậy. Ngày mai tao nhờ thằng Khánh lập dùm cho. Đẹp trai được một tí mà chảnh quá cũng chẳng ai ưa đâu!
Có lẽ nghe được những lời cay cú của Nhiên, chàng ta quay lại và nói:
- Con gái mà thế hả? Thiệt hết nói!
Tức càng thêm tức, Nhiên quay qua đáp lại một câu làm chàng ta chẳng biết nói gì:
- Con gái chỉ dịu dàng với những người dịu dàng với mình thôi, còn những kẻ thiếu lịch sự thì chẳng cần phải lịch sự làm gì!
Nghe được những lời ấy, chàng ta chỉ lắt đầu rồi lại gián mắt vào màn hình làm nó hận thù cực độ. Nó thầm nghĩ "Dù có hóa ra tro tao cũng nhớ cái thằng vô duyên đó! Tao mà biết tên nó thì nó chết với tao!".
Người ta thường nói "Quan gia ngõ hẹp" thật đúng, vì những gì không tốt bao giờ cũng làm người khác nhớ lâu. Một hôm khi lên lớp 10/12 kiếm Khánh (Khánh là bạn học cũ đồng thời cũng là đứa bạn thân nhất của Nhiên) để hỏi đề kiểm tra, nó vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen quen, vẫn lạnh lùng, nói năng thô lỗ, cọc lốc đang ngồi trên lang cang lớp 10/12. Thế là với mối "Thù sâu, hận lớn" thì làm sao nó lại bỏ qua cho được. Nó vội vô lớp Khánh để điều tra về cái tên cao ngạo ấy vậy mà Khánh lại chưa vô. Trong khi cái khuôn mặt lạnh lung ấy cứ đi qua, đi lại trước mắt nó như thách thức khiến nó khó chịu vô cùng. Chiều về chung với Khánh nó bảo:
- Khánh! Hồi trưa mày làm gì mà vô trễ thế hả? Tao kiếm mày mà có gặp đâu!
- Hồi trưa tao bận công chuyện nên vô trễ. Mà mày kiếm tao chi vậy? Chắc lại hỏi đề kiểm tra chứ gì!
- Ừ thì lúc đầu tao tính vậy nhưng sau đó thì có chuyện khác quan trọng hơn!
- Chuyện gì mà mày làm như nghiêm trọng quá vậy? Đó giờ tao có thấy mày vậy đâu?
- Hihi. Cũng không nghiêm trọng đến vậy! Tao chỉ muốn hỏi mày một người à!
- Mày muốn hỏi ai?
- Trong lớp mày có cái thằng có khuôn mặt "đáng ghét cực kì đáng ghét" đó là thằng nào vậy?
- Trời ơi! Nhiên ơi là Nhiên! Mày hỏi vậy có trời mới biết đó! À mà phải thằng Chí Hải lớp tao hong?
- Thằng Chí Hải là thằng nào? Tao có biết ai là ai đâu?
- Thì thằng phó học tập lớp tao đó! Mày biết nó mà phải hong?
Vì lớp Nhiên có học Hướng Nghiệp chung với lớp Khánh nên nó cũng biết cái thằng phó học tập đó rồi. Nó thấy thằng đó lịch sự lắm chứ đâu có như cái thằng đáng ghét kia nên nó bảo:
- Tào lao mày quá! Thằng phó học tập lớp mày hiền muốn chết sao mà vậy được! Mày lộn người rồi!
- Ái chà! Mày lầm chết luôn đó Nhiên ơi! Mà thôi mày mô tả đàng hoàng đi tao mới biết chứ!
- Cái thằng đó có một khuôn mặt lạnh lung, để tóc đuôi cá, hôm nay nó mặt đồ thể dục. À đúng rồi, bữa hôm học hướng nghiệp, nó ngồi lo nói chuyện tào lao bị cô Đoan Trang kêu lên nó không biết gì hết đó! Hèn gì tao thấy nó quen quen. Đúng là nó rồi!
- À thì ra là nó! Thằng Minh Khoa lớp tao chứ gì?
- Trời! Nó tên Minh Khoa hả? Mà mày chắc không đó!
- Chắc! Hỏng mấy mai mày lên lớp tao đi rồi tao chỉ cho! Mà sao mày ghét nó dữ vậy?
Thế là Nhiên kể mọi chuyện cho Khánh nghe, nghe xong Khánh chỉ cười, cái nụ cười đó hoàn toàn không được bình thường. Nhưng nó cũng không thèm quan tâm...
Hôm sau, như lời đã hẹn, nó và Hằng nhanh nhảu bước lên lầu 2, vô cửa lớp 10/12. Nó gọi Khánh thì thấy Khánh và thằng đó đang đứng nói chuyện. Thấy nó và Hằng, Khánh hỏi:
- Hai đứa bây nói thằng này phải hong?
- Ừ đúng rồi...