Polaroid

Để anh ôm em lần nữa

Posted at 27/09/2015

267 Views


Ngày hôm ấy, khi tôi đang ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn lơ đãng ra ngoài chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thì có tiếng chuông điện thoại reo. Bắt máy lên, tôi nghe tiếng của mẹ anh. Nhà tôi với nhà bác ở gần nhau, tôi vẫn hay nói chuyện và tâm sự cùng bác. Bác hỏi chuyện tôi một lúc, sau đấy tôi mới biết bác cũng đang ở Hà Nội. Căn bệnh dạ dày của bác lại tái phát, tới lúc nặng phải ra Hà Nội chữa bệnh, giờ vẫn nằm trong viện Bạch Mai. Nhà tôi ở ngay gần đó, nghe bác nói xong, tôi chạy ngay ra mua một ít hoa quả rồi qua viện thăm bác. Tìm mãi mới tới phòng, gặp bác đang nằm trên giường bệnh, tự nhiên tôi lại ứa nước mắt thương bác vô cùng. Từ bé đã thân thiết với bác, cứ luôn coi bác như người thân, giờ thấy bác nằm viện cũng có cảm giác như người nhà. Thấy tôi chưa vào mà đã ướt nhòe hai mắt, bác cười mắng tôi : " con bé này, bác chỉ bị đau dạ dày ra đây chữa thôi,có chết đâu mà mày khóc thế hả" .
Ngồi cùng bác một lúc nói đủ thứ chuyện ở nhà, ở quê..tôi nghe có tiếng mở cửa bước vào. Anh bước vào, tay cầm tô cháo mua cho bác, đứng sững trước cửa nhìn tôi. Tôi cũng nhìn anh, chết lặng chẵng biết nói gì, cũng không ngờ sẽ gặp anh ở hoàn cảnh này. Bác vẫy tay gọi anh, cười bảo với tôi : " à, lúc nãy bác quên nói với con, thằng Bình xin nghỉ vài tuần ra đây chăm bác đấy. bác đã bảo không sao, để bác trai ra chăm mà nó cũng cứ không chịu. còn em Hương ở gần đây, lâu chưa gặp nó nên mẹ gọi nó sang luôn. Lâu rồi cũng chưa gặp nhau, mẹ cho hai đứa gặp nhau luôn".
Anh im lặng bước vào, còn tôi ngồi cúi mặt. Anh vẫn nói chuyện bình thường, vẫn có ít câu xã giao hỏi thăm tôi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mắt chẳng nhìn tôi lấy một lần. Tôi bỗng thấy bàn tay mình run run, chờ bác ăn xong, tôi xin phép bác ra về. Bác bảo anh đưa tôi về, vì trời cũng đã muộn. Anh đứng dậy, và tôi bước theo sau. Suốt quãng đường từ phòng bệnh tới nhà tôi, anh và tôi chẳng nói một lời. Đi bên anh đấy thôi, mà như 2 người xa rất xa nhau. Anh lạnh lùng và trầm lặng, một anh mà chưa bao giờ tôi gặp trước đó. Nhưng tôi còn muốn gì nữa chứ, tôi là người đã làm cho mối quan hệ này ra như thế cơ mà. Tôi bước tới cổng, và anh quay mặt về. Im lặng, vẫn thế, và không nói một lời nào.. Đêm đó, lại một đêm không ngủ, nước mắt lại rơi. Tưởng sẽ chẳng còn gì nữa, thế mà vì sao khi gặp lại tôi lại chẳng thể kìm nén những cảm xúc của mình thế này. Tôi chẳng thể ngăn mình nhìn anh, ngăn trái tim mình đập loạn nhịp, ngăn bản thân cảm thấy đau lòng.. vì sao................
Những ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn tới thăm bác. Mỗi khi tôi tới, anh đều kiếm lý do để ra ngoài. Tôi nói chuyện vẫn cười với bác , mà lòng cứ thấy xót xa. Khi tôi ra về, vẫn thấy anh ngồi trầm ngâm ngoài ghế đá sảnh bệnh viện một mình. Từ đó về sau, tôi chỉ vào thăm bác một lúc ngắn, rồi xin phép ra về. Tôi chẳng muốn vì mình mà anh khó xử hay bất tiện thêm nữa. Anh cũng biết điều đó nhưng vẫn lơ đi, và chúng tôi cứ như những người chẳng hề quen biết nhau. Tôi vẫn nấu đồ ăn mang tới cho bác. Thức ăn bệnh viện vừa đắt đỏ lại không đảm bảo, nên tối nào tôi cũng nấu thêm đồ cho anh và bác rồi mang đến. Bác từ chối, nhưng tôi cứ kiên quyết nên bác đành nhận. Bác cứ hay trêu : "ăn đồ ăn của con dâu nên mau khỏi bệnh", tôi thì cứ cười mà lòng cứ quặn lại, và cứ nghĩ về anh. Chiều hôm đó cũng mang thức ăn tới cho bác, nhưng bác mới tiêm thuốc nên đã ngủ. Anh đứng dậy định bước ra ngoài , tôi đặt hộp cơm xuống rồi bước ra luôn.
"Anh ngồi lại đi, không cần phải tránh đâu. bác ngủ rồi, em về luôn"
Anh quay lại nhìn tôi, và tôi quay mặt bước đi. Tới cổng bệnh viện, tôi nghe tiếng anh gọi: "Hương. Đợi anh" Tôi giật mình nhìn lại, thấy anh đang chạy theo ở phía sau, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Anh nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế : " đi ra ngồi với anh một lúc" ... rồi anh bước đi trước. Chẳng biết làm thế nào, tôi cũng bước chân theo. Công viên gần bệnh viện đã vắng người. Ánh đèn thành phố phản xuống mặt hồ đang gợn sóng, ánh lên mặt tôi và anh. Chẳng ai nói với ai một câu nào, cứ ngồi lặng im như thế mãi. Tôi im lặng, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì cùng anh nữa... Nói gì đây, chúng tôi còn là gì của nhau nữa đâu cơ chứ. Tại sao ngồi bên anh vẫn buồn đến thế, vẫn đau đến thế, lòng vẫn cứ thấy xót xa. Chẳng thể để lòng chao đảo thêm nữa, ngồi bên anh nữa tôi sợ tôi không kìm được lòng mình sẽ khóc mất Tôi nén tiếng thở dài và đứng dậy: "về thôi anh". Anh vẫn chẳng đứng dậy, chỉ cứ ngồi và trân trân nhìn tôi. Chợt thấy mắt mình long lanh, tôi quay người lại và bước đi thật nhanh. Bỗng thấy tiếng bước chân, và bàn tay ôm thật chặt từ phía sau, thật chặt...
"anh à...".. tôi nói, nghe một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, đẩy bàn tay anh ra.
"em đừng nói gì cả". anh vẫn giữ chặt hơn không buông, chỉ nói thế và im lặng . Tôi chỉ nghe tiếng thở anh bên vai mình, tiếng trái tim đập nhanh, tiếng thở dài kìm nén bao lâu nay của anh hắt ra thật dài, thật buồn, thật mệt mỏi..... Tôi thấy trái tim đau thắt lại, quay lại ôm lấy anh và khóc òa lên...