Cần một cái tên
Posted at 27/09/2015
186 Views
( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Cho đến gờ, nó vẫn không hiểu sao cha mẹ mình khi ấy lại đặt cho cái tên nghe "rởm" đến vậy? Một cái tên lạ lùng...
Tại vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố chừng mấy mươi cây số là chốn thôn dã với tiếng chim líu lo hót rộn rã trên cành thông, dưới cái nắng chứa chan của buổi sáng ấm áp. Trên tầng không, từng áng mây trắng chu du bay lững lờ cuốn theo cơn gió về nơi nào, một vùng trời bao la xanh ngắt bao phủ lấy những ngôi nhà tranh nứa nằm rải rác khắp bản quanh nương rẫy, toàn những cây với cây. Một quang cảnh thật thanh bình và đầy thơ mộng, xoay quanh các công việc đồng áng rất đời thường của người dân nơi này.
- Đại Ngưu, mau lùa mấy con trâu qua bãi đất trống bên kia đi, kẻo chúng làm gẫy hết mạ người ta!
Cái tên nghe ngồ ngộ, không hiểu có phải ông ta gọi tên mấy con trâu, hay gọi một ai đó. Nhưng đó lại chính là con trai ông, cậu bé Đại Ngưu.
***
Tàn canh rồi lại sang ngày, bóng đêm mờ sương đã dần tan biến, những Vì sao tinh tú đành giã biệt hẹn lại sau một ngày, trăng cũng khuất theo để Mặt trời từ từ nhô mình lên khỏi mặt biển. Bắt đầu của một ngày mới.
Cánh đồng bát ngàn trải dài như vô tận, những ánh nắng yếu ớt nhen nhói đang đùa trên cành lá, trên nương rẫy. Con đường mòn uốn lượn thân mình những khúc ngoằn ngoèo, xẻ dọc những cánh đồng mênh mông. Hai bên đường là những trảng cỏ mọc um tùm, đôi chỗ bị cháy nắng ngả vàng trên nền xanh lá mầm. Cứ cách một đoạn không xa lại có những cây phượng lâu năm với thân hình cao lớn sum suê cành lá, muôn vàn cánh hoa sữa phủ lên một màu đỏ rực át đi màu xanh lá, ngã bóng mình che ngang con đường làng đến trường.
- Đại Ngưu, gì mà vội thế, đợi bọn này chung đường với.
Nhưng rồi nó vẫn cứ ung dung bước đi, chẳng đoái hoài gì đến những người bạn ở đằng sau đang với gọi; dường như nó đang né tránh điều gì. Thiết nghĩ, nếu ai đó đừng lôi tên mình ra mà gọi, hay là dùng một từ "bạn" nghe thân mật hơn thì có lẽ nó sẽ ngoảnh lại tươi cười và đáp trả.
- Cái thằng này, khinh người thế là cùng. Hèn chi tụi thằng Hãm trong lớp cứ hiềm khích hoài là phải.
- Đã vậy thôi thì tẩy chay nó đi!
Cậu bé Đại Ngưu vừa cúi gầm mặt bước đi phía trước vừa lắng tai nghe những lời xì xầm của chúng bạn đang xỉa xói. Rồi vội bước đi thật mau sao cho tách biệt khỏi đám bạn cùng lớp ấy. Con đường mòn đến trường ngày nào vẫn còn dài và xa, nhưng giờ lại thật ngắn ngủi đối với nó; chỉ trong chốc lát, cánh cổng trường làng đã hiển hiện ra trước mắt.
- Chào các em. Tiết đầu của buổi học hôm nay thầy sẽ kiểm tra bài cũ. Các em đã ôn bài chưa nào?
Cả lớp nhốn nháo cả lên với những phần tử chưa chuẩn bị bài chu đáo, đan lẫn những người với vẻ mặt tự tin khi đã ôn bài rồi. Đại Ngưu lúc này cũng cảm thấy hồi hộp vô độ, dù rằng đã thuộc được chút ít.
- Khánh Ngọc này, bạn nghĩ thầy sẽ gọi ai lên trả bài nhỉ? Mình thử cược một chầu nho nhỏ gì đi!
- Thì có lẽ là thằng Hãm rồi còn gì. Nó là học sinh cá biệt trong lớp mình mà.
Nhìn lên bàn giáo viên, thầy đã đeo kính lão vào và lấy bút rà từ trên xuống rồi lại ngược lên. Đôi bạn lại to nhỏ.
- Mà biết đâu là bạn đó, Ngọc Duyên.
Nói rồi, Khánh Ngọc lại cười thút thít, để lại sự ớn lạnh cho người bạn.
- Các em giữ im lặng nào!
Thầy giáo lúc này phải nhắc lại trật tự trong lớp. Rồi điểm tên học trò lên khảo bài, cả lớp nín lặng im thin thít trong chờ đợi.
- Đại Ngưu, mời em lên bảng trả bài cũ!
Một tiếng ồ vang lên thật to và rõ ngay sau đó, hòa với tiếng gõ bàn nhắc giữ im lặng của thầy giáo. Vẻ mặt của Đại Ngưu như tái nhợt đi thiếu sức sống và khi nãy, nó đã giật mình khi nghe thầy giáo gọi phải tên mình. Nhưng cũng từ tốn bước lên bục giảng trong nhịp đập dồn dập của trái tim.
- Em đã thuộc bài ở nhà chưa?
- Dạ...sơ sơ thôi ạ!
Cái lắc đầu của người giáo viên trong thất vọng, nhưng vẫn tế nhị khẽ mời cậu đứng vào góc lớp mà ôn lại bài. Dưới lớp lại lao xao, không biết trong những tiếng ồn đó có sự châm biếm nào về cậu bé này hay không nữa?
- Các em trật tự nào! Thầy mời bạn khác lên bảng, em Tùng Lâm.
Tan trường về, cậu bé cứ bước đi trong hổ thẹn. Lúc nào cũng cúi gầm mặt xuống đất, dáng đi luôn thong thả mà lê thê từng bước sải dài trên con đường. Dường như, nó không mấy bận tâm đến những gì ở trước mặt hay sự hiện hữu của bất cứ ai trên đường khi ấy, lúc nào cũng cúi xuống nhìn dưới đất với một gương mặt lặng buồn thoáng đượm lại, một loại bệnh tự kỷ của trẻ thơ. Vừa đi vừa khẽ ngân lên những khúc nhạc buồn, tự ca rồi tự mình thưởng thức, giống như một người điên. Dường như niềm vui nhỏ nhoi của nó chính là những ca khúc buồn lắng và trữ tình, trong những lúc cô đơn thế này có lẽ những bài nhạc ấy chính là người bạn bầu tâm sự cùng chăng? Đôi khi nó vẫn thầm hỏi: "Tại sao mình lại mang cái tên mà ngay chính bản thân còn chán ghét, nói chi đến người ta". Nghĩ ngợi bâng quơ, vẫn không sao tìm được lời giải thích cho câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Nhưng rồi không hiểu sao, nó lại chợt nghĩ đến người mà ngay từ khi mới lọt lòng đã đứng ra đặt cho mình. Và nó đã mạnh dạn với quyết định về nhà hỏi người bố.
Lúc này là ban trưa, cái nắng như thiêu như đốt bất cứ cái gì nó phủ lên ánh nắng. Một người đàn ông độ tuổi trung niên đang hì hục lái lưỡi cày sau lưng con trâu lớn đen xám xịt. Chiếc áo nâu sờn vai đã ngả sang màu khác trông đậm hơn, bởi ướt nhẹp mồ hôi toát ra nhễ nhại. Người đó chính là bố cậu bé. Khi ngang qua thửa ruộng đang còn cày dở, chứng kiến cảnh tượng ấy mà tự dưng nó không còn muốn nghĩ gì đến câu hỏi vừa khi nãy nữa.
Bữa học hôm sau, nó vẫn âm thầm một mình đến trường. Và ngày hôm ấy vẫn như thường lệ, thầy giáo lại kiểm tra bài cũ... Lần này, Đại Ngưu đã tự ý thức về hôm trước nên đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng bài vở. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có cái cảm giác bất an trong người khi ai đó gọi mình. Nên vẫn luôn luôn trong sự hồi hộp, đợi chờ khi thầy chuẩn bị gọi tên. Nhưng rồi không biết đây có phải là sự may mắn đối với nó hay không, vì khi ấy thầy không gọi đến tên mình. Như mọi ngày, giờ tan học về vẫn một mình Đại Ngưu với chiếc bóng cô đơn gần như thẳng đứng đậu lại trên đỉnh đầu. Nó bắt gặp phải tụi trong lớp đang đi phía trước, cùng về chung đường.
- Công nhận hôm nay thằng Hãm thiệt là xúi quẩy. Bị kêu lên rồi ăn trứng lộn, về nhà đốt phong long đi là vừa.
Đám bạn cười phá lên trước lời trêu ghẹo. Một thằng khác thêm lời.
- Chắc là trong danh sách cái tên của mày có duyên ghê.
- Tao thì không đồng ý như vậy, mà là cái tên của nó "quái đản" quá đó mà, nên ông thầy ổng kết mới nhằm mà gọi lên.
Rồi lại rượt nhau chạy tung tăng khắp cả nẻo đường thật hồn nhiên, bất ngờ gặp phải Đại Ngưu đang đi sau thì vây lại gây hấn.
- Chào kẻ máu lạnh. Sáng nay mày gặp may thật, mày như vậy mà không bị gọi lên dò bài, đã vậy lại là tao nữa, thiệt là bực trong người mà.
Lúc này Đại Ngưu mới cảm thấy nóng trong người khi bị đụng chạm đến lòng tự ái bản thân. Cái nắng nóng đã phủ lên đầu nó suốt một quãng đường dài, giờ lại bị những câu nói ngang ngược của tên Hãm làm cho mặt nó trở nên nóng rực. Nó thấy nóng ran ở tay chân, khắp cả mình mẩy. Liền buột miệng đáp trả.
- Chứ mày tưởng mình là ai chứ, hơn được ai trong lớp nào? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng "hãm tài', hay được mỗi cái là "hãm hại" người khác thế thôi.
- Mày được, dám lên mặt với tao hả. Tụi mày đâu, xử nó đi!
Cảm thấy bị lăng nhục bởi những lời cay độc ấy, tên Hãm liền lao vào động thủ. Đại Ngưu bị đòn tới tấp bởi đối phương, bầm dập xác xơ trông thật thảm hại.
- Cho mày biết thế nào là miệng hại thân đi nhé!
Từng bước nặng nề lủi thủi bước về trong vẻ mệt nhoài, dưới cái nắng chang chang vào ban trưa của đồng quê. Đôi khi hứng phải những luồng gió Lào hắt vào mặt nóng rát; đường về nhà hãy còn dài thăm thẳm trong tầm mắt, quanh co và dần nhỏ hẹp lại phía xa xa. Nó dường như đã thấm thía những buồn tủi về thân phận của mình.
Đêm xuống, khí trời như được dịu lại sau một ngày oi bức của nắng hè, nhưng vẫn còn cái mùi vị của đất hầm hầm bốc lên. Trong căn nhà tranh nứa chập chờn sáng tối bởi cơn gió làm xao động ngọn đèn dầu. Quang cảnh bên ngoài ngập chìm trong tiếng dế gáy vang, làm thanh động cả không gian. Ngoài bờ ao, bụi tre thấp thoáng những chấm sáng nhỏ chớp nháy của quần thể nhà đom đóm leo loét là là trên không, làm rực rỡ một góc chốn thôn quê. Nơi chiếc phảng giữa căn nhà, hai cái đầu chụm lại thật gần đang chuyện trò tâm sự. Những âm thanh khe khẽ của hai bố con cũng đủ làm vang vọng khắp gian nhà...