XtGem Forum catalog

Cố chấp yêu

Posted at 27/09/2015

152 Views

Lôi về nhà viết đầy tên mình lên những dòng đề tặng. Rồi tự thấy trống rỗng và ngớ ngẩn vô cùng.
Sa ngủ một mình. Chiếc giường nhỏ bỗng dưng lạnh lẽo và rộng thênh thang. Thèm một vòm ngực rộng để dụi đầu vào nhõng nhẽo. Trằn trọc hoài không ngủ được, Sa dậy mở cửa sổ nghe đêm thở than. Đêm Sài Gòn cũng không ngon giấc, những con phố vẫn thao thức mặc những gánh hàng rong miệt mài cất tiếng ru. Sa thở dài. Những tiếng thở dài nhuộm đêm đen lặng.
Người ta vẫn luôn mơ về những gì mình chưa có. Nhưng với Sa, thứ khiến cho người ta thèm khát nhất lại là những thứ mà người ta chỉ nắm giữ được rất ít. Như Minh. Dư vị ngọt ngào những ngày đầu quen nhau quá sâu đậm trong lòng Sa, để rồi cô luôn cảm thấy mình nắm giữ anh chưa đủ. Càng cố gắng nắm giữ một người vốn không thể nắm giữ cũng giống như càng lúc càng lún sâu vào một giấc mơ hoang đường không thể thoát ra. Có lẽ, không nên quá ảo tưởng vào một hạnh phúc chớp nhoáng. Bởi, rất nhanh thôi, nó sẽ nhạt màu từng ngày. Tình yêu lúc đó sẽ cháy như một thanh củi ướt. Khói. Và cay mắt.
__
Minh có một nụ cười đầy ma lực. Dịu dàng như một vòng tay ôm. Lần đầu tiên anh nhìn vào mắt Sa và mỉm cười, nụ cười ấy đã làm khô những giọt nước mắt của cô, xoa dịu mọi nỗi đau và sự cô độc tột cùng chẳng thể nói thành lời. Khoảnh khắc ấy, Sa biết mình đã yêu chàng trai này biết bao. Cô muốn giữ nụ cười kì diệu ấy cho riêng mình. Và vẫn luôn là như vậy cho tới chiều nay, khi Sa nhìn thấy Minh đọc tin nhắn của một ai đó rồi mỉm cười, cô biết lời hứa chỉ cười trìu mến và yêu thương như thế với một mình cô đã hết hạn. Nụ cười của anh vẫn dịu dàng, ấm áp như chẳng hề có gì thay đổi, chỉ có điều nó không còn là của cô. Sa đứng cách Minh vài bước chân nhưng anh không hề nhận ra sự tồn tại của Sa hoặc chẳng hề để tâm tới. Giá như Sa có thể ngay lập tức ngồi thụp xuống ôm lấy trái tim đang đau tới nỗi không còn muốn đập của mình. Hoặc bước tới hoạnh họe Minh đang đọc tin nhắn của ai. Hoặc khóc. Có lẽ như vậy sẽ dễ chịu hơn. Nhưng cô chỉ có thể lặng lẽ đứng ở đó, bất lực nhìn Minh, nhìn nụ cười cô luôn muốn nắm giữ đang từ từ tuột khỏi tay mình. Hai người cách nhau một khoảng không gian, nhỏ tới nỗi chỉ cần với tay là chạm tới, nhưng cô và anh lại như ở hai thế giới khác nhau. Và lúc này, thế giới của Minh hoàn toàn không có cô.
Trong quán bar nhỏ giữa lòng thành phố, Sa yên lặng ngồi uống từng ngụm rượu. Cô cay đắng nhận ra, thứ cần nắm giữ ở một người đàn ông là trái tim chứ không phải nụ cười. Nếu cô làm như vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Cô đã chuếnh choáng say. Sa cảm thấy mình từ từ chìm nghỉm giữa bầu không khí đặc oánh những âm thanh chát chúa và mùi rượu đắt tiền. Minh bỗng nhiên xuất hiện lôi cô về nhà và dúi vào tay cô một ly nước chanh. Sa nhếch môi cười chua chát. Từ bao giờ Minh đã quên những điều nhỏ nhặt mà cô ghét. Sa ghét tô phở đầy hành Minh gọi cho cô tuần trước. Ghét bánh kem vị dâu anh mua cho cô chiều qua. Và ghét cả ly nước chanh đang cầm trên tay nữa. Hồi mới quen nhau, Minh đã bỏ không ít thời gian ghi nhớ khẩu vị của cô, những điều cô thích và ghét Minh đều không bỏ sót. Tình yêu của Sa dành cho Minh cũng lớn dần từ những điều nhỏ nhặt ấy. Trái tim Sa đóng băng rơi xuống mặt sàn cứng lạnh, vỡ vụn trong thanh âm của sự đau đớn. Cô ghì lấy cổ Minh. Cắn mạnh. Môi anh bật máu. Hơi thở lành lạnh của cô kề sát tai anh chậm chạp nhả từng chữ, mỗi chữ thấm đẫm sự tổn thương:
- Nụ hôn của em có nói cho anh biết em đau như thế nào không?
Rồi cô xoay người bước đi. Thật chậm.
H.M
 







....