Old school Swatch Watches

Hồi chuông thứ bảy

Posted at 28/09/2015

233 Views

.
Tút...
Tiếng khóc nấc của tôi vang lên đều theo những tiếng ''tút'' kéo dài. Có gì đó trong tôi vỡ vụn, đau thắt.
Tôi buông chiếc điện thoại trên tay., rơi cộp xuống sàn. Những người trong rạp quay sang nhìn tôi vẻ ái ngại. Nhưng tôi vẫn đứng yên, sừng sờ trước những mong chờ vô vọng của mình...
***
Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con nhỏ bạn thân bình thường, rằng Nguyên biết tôi có thích cậu, rằng Nguyên chỉ không muốn làm tôi tổn thương, rằng Nguyên sợ rằng, nếu nói thẳng ra sẽ làm tình bạn giữa tôi và cậu rạn nứt...
Chiều hôm đó, tôi đã chạy như bay về nhà, leo lên lầu trùm chăn và khóc thật to. Mẹ lo lắng hỏi han những cũng chỉ thở dài qua khung cửa phòng đóng kín. Vùi những cơn đau của mình vào giấc ngủ kéo dài đầy mộng mị, sáng hôm sau, tôi đổ bệnh ! Hậu quả của việc chạy ''long nhong'' dưới trời mưa tầm tã. Tôi tránh mặt Nguyên suốt cả tuần sau đó. Một phần là vì tôi giận cậu, một phần cũng là vì muốn cân bằng lại tình cảm của tôi dành cho Nguyên.
- Tớ đã cố nói cho cậu. Nhưng chỉ là việc đó quá khó khăn, đối với tớ. Dù sao tớ cũng rất xin lỗi vì không đáp lại sự đợi chờ của cậu, Thy à.
Nguyên đã nói như thế, khi cậu đến thăm tôi vì cả tuần không thấy tôi đến lớp học thêm , gọi điện tôi cũng chẳng thèm nghe. Nằm trên giường sau trận sốt kéo dài, tôi nở nụ cười nhìn Nguyên ngồi cạnh cô bạn gái mới của cậu. Chút cảm xúc trong tôi vẫn còn chông chênh. Nhưng cảm giác chấp nhận sự thật không quá khó như tôi tưởng. Tình cảm ấy rồi cũng sẽ vơi dần . Và tôi sẽ trở lại là con bạn cùng dạo chơi trên những con phố vắng, uống trà sữa trong một quán nhỏ ven đường vào những ngày không tên chán chường, cùng cậu.
Cũng tự lúc nào, tôi đã bỏ thói quen chờ đợi hồi chuông thứ bảy khi nghe điện thoại của ai đó. Bởi tôi nhận ra rằng không cần một sự chờ đợi nhất định, hay một sự chờ đợi vô vọng để biết rằng người nào đó bên đầu dây kia có trả lời tôi hay không.
 






....