Disneyland 1972 Love the old s

Hồi chuông thứ bảy

Posted at 28/09/2015

238 Views

Và đến khi nuốt ực xuống bụng, mới bắt đầu cảm nhận được vị đắng vương lại nơi cuống họng. Nhưng tôi thích.
Hướng mắt ra ngoài nơi tầm nhìn bị che lấp bởi những tòa nhà cao tầng, Nguyên như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi đọc được qua nét mặt trầm tư của cậu, có chút bồn chồn, và cả lo lắng. Không gian tĩnh mịch của quán trà sữa nhỏ vắng vẻ như lắng đọng lại. Sự xuất hiện của hai vị khách lạ - tôi và Nguyên cũng chẳng thể làm không gian nơi đây bớt buồn tẻ hơn. Bình thường, Nguyên sẽ là người mở ra một cuộc hội thoại mới, và tất nhiên cũng chính cậu sẽ kết thúc nó với sự im lặng khó chịu của tôi. Thế nhưng, từ nãy đến giờ, khi ly trà sữa trên tay tôi đã vơi hết gần một nửa, Nguyên vẫn lặng yên. Điều gì đó không ổn đang xảy ra. Tôi ngập ngừng nói , không hẳn là cố gắng để cậu biết tôi đang quan tâm về thứ gì :
- Nguyên này, sao cậu không uống đi ?
Nguyện chợt giật mình. Cậu quay sang tôi. Nhưng chỉ là vì âm thanh của tôi. Nguyên chẳng biết tôi đang hỏi cậu về điều gì. Đôi mắt tròn xoe của cậu đã nói lên tất cả. Mắt tôi cũng tròn theo. Hất nhẹ khuôn mặt về phía chiếc ly còn vẹn nguyên, tôi lặp lại :
- Tớ hỏi sao cậu không mau uống đi, tan hết rồi kìa.
Cậu nhìn tôi như tôi là một con nhỏ ngoài hành tinh đang nói thứ tiếng Sao Hỏa nào đấy. Tôi nghĩ mất một lúc, bộ não tinh tường và rất thông minh thường ngày của cậu sau một hồi mới định nghĩa được những điều tôi vừa nói. Cậu vội cầm chiếc ly đã tan gần hết đá, đưa gần miệng và khẽ nói :
- À...tớ đang uống đây.
Tôi nhìn vẻ lúng túng lạ thường của Nguyên. Chưa bao giờ tôi thấy Nguyên lạ kì đến vậy.
- Nguyên, hôm nay cậu sao thế ? Có chuyện gì à ?
Câu hỏi của tôi như xoáy sâu vào cậu. Nguyên im lặng một chút, kéo dài sự chờ đợi của tôi. Nguyên như cũng chợt nhận ra vẻ mặt nghi ngờ của tôi, cậu lại vội đáp, khéo léo chuyển hướng câu chuyện :
- À...không có gì đâu. Nãy giờ Thy đã mua được quyển sách nào chưa ?
Nhận thấy chút điều gì đó đang được che dấu qua đôi mắt chớp nhanh của cậu. Thế nhưng, tôi cũng chẳng muốn gặng hỏi nhiều. Chỉ nhún vai đáp lại câu hỏi ngẫu nhiên của Nguyên
- Vẫn chưa. Tháng này tớ bị cắt mất tiền tiêu vặt rồi. Cậu biết đấy, một điểm hai môn toán không đủ để đế xòe tay xin tiền mẹ thêm lần nữa.
Nguyên nhếch một nụ cười. Dù chỉ là cái nheo mắt cùng cái nhếch nhẹ của đôi môi, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về việc mình sẽ khó chịu thế nào nếu cậu cũng nở nụ cười tỏa nắng và mê hồn đó với một cô gái khác, ngoài tôi. Nhưng những suy nghĩ ấy tôi chỉ kịp giữ trong lòng. Chẳng có lí do nào để tôi cau mày hay giận dỗi mà Nguyên thường bảo, mỗi khi làm thế, tôi trông giống một con khỉ bị giành ăn. Tôi là mẫu người ít nói và ít biểu lộ. Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc chuyện ''tỏ tình'' với Nguyên sẽ có phần trăm xảy ra là rất ít. Vì sao á ? Vì tôi rất sợ, về việc bị cậu chối bỏ thứ tình cảm mình đã ấm ủ bấy lâu. Tình bạn của tôi và Nguyên cũng sẽ rạn nứt theo. Tôi không chịu nổi cảm giác không có Nguyên bên cạnh, cảm giác ngượng ngùng và xem nhau như người xa lạ. Không có những cuộc nói chuyện đến gần mười một giờ đêm, hay những khi tôi kéo Nguyên đi lê la ở những tiệm bánh hay cà phê mỗi khi chán chường –như lúc này. Tôi chọn cách giữ khoảng cách với Nguyên, tự ôm lấy cho mình một mối tình đơn phương đẹp đẽ.
Và chờ đợi nó lớn lên – bằng một cách nào đó.
Đang miên man với những dòng suy nghĩ mông lung . Một cách vô thức, tôi lại chuyến hướng về phía...mẹ. Bây giờ đã là gần mười giờ. Tôi chưa nấu cơm. Nếu mẹ về thì sẽ chết chắc. Nghĩ vậy, tôi lại hấp tấp lôi chiếc điện thoại ra lần nữa, bấm số gọi cho mẹ ngay.
Thấy tôi bấm điện thoại gọi cho ai đó, Nguyên lại khẽ hỏi khi tôi đưa chiếc điện thoại nhỏ áp vào vành tai
- Thy gọi cho ai thế ?
- Mẹ, tớ phải báo cho mẹ là chưa nấu cơm.
Tút...
Tút...
Tút..
Tút...
Xen lẫn giữa những tiếng ''Tút..'' kéo dài là những khoảng lặng khó chịu không kém. Như một phản xạ có điều kiện, một giọng nói trong đầu tôi lại vang lên khe khẽ, đếm từng nhịp đều.Bốn hồi chuông.
Tút....
Tút...
Có hai khả năng xảy ra trong trường hợp này. Hoặc là mẹ đang bận họp nên chẳng thể nghe điện thoại. Hoặc là cuộc họp của mẹ vẫn đang diễn ra ( Hình như vẫn có sự khác nhau, nhỉ ?)
Dù gì mẹ cũng sẽ không nghe điện thoại. Với ý nghĩ đó lướt nhanh trong đầu, tôi đã định cúp máy. Thế nhưng, cái giọng đếm lẩm nhẩm trong đầu tôi vẫn vang lên khe khẽ
Tút....
Đúng lúc hồi chuông thứ bảy kết thúc, cũng là lúc giọng đếm kì lạ trong đầu tôi tắt theo. Khi hồi chuông tiếp theo kịp vang lên lần nữa, tôi đã vội tắt máy. Nguyên nheo mắt nhìn tôi:
- Mẹ cậu không nghe điện thoại à?
Tôi khẽ gật đầu. Thở dài một tiếng rồi vớ lấy cốc ca cao đặt trên bàn, nhấp thêm một ngụm đầy.
- Sao thế?
Thấy chưa, tôi nói rồi ! Nguyên là như thế. Sẽ chẳng bao giờ cậu tự cho phép mình kết thúc những câu hỏi vớ vẩn của Nguyên, dù là những thắc mắc nhỏ mà chúng ta chi cần ném nó ra quả đầu vốn đã vô vàn những câu hỏi không lời đáp. Lúc bình thường thì có lẽ tôi đã không trả lời và tiếp tục cắm mặt vào quyển sách nào đấy tôi vẫn hay mang trên người. Thế nhưng, hiện giờ thì không có quyển nào để tôi cắm mặt vào cả. Một lần hiếm hoi, tôi đáp lại câu hỏi của Nguyên. Nhưng cũng chỉ với vẻ lơ đễnh:
- À, mẹ tớ đang họp. Mẹ sẽ không nghe đâu
- Biết thế sao cậu vẫn chờ ? Ý tớ là, cần gì tốn thời gian ngồi lẩm nhẩm đếm những tiếng tút kì lạ kia rồi mới yên tâm cúp máy.
Đã hơn một...