Cậu thuộc về nơi ấy
Posted at 28/09/2015
181 Views
Tớ lúc nào cũng ngốc nghếch, cũng cứng đầu, khó bảo nên giờ mới thế này.
- Phải, cậu rất ngốc nên mới không biết tớ lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.
Tôi nghe thấy giọng Duy nhưng làm gì có Duy ở đây chứ, chắc tôi lại tự tưởng tượng ra. Nhưng mỗi lần tôi nghĩ là tôi tưởng tượng thì đấy là sự thật. Duy đang đứng trước mặt tôi, cậu ấy nháy mắt cười:
- Ngạc nhiên không cô bé ngốc? Lại khóc nữa hả?
- Duy, sao...sao cậu lại ở đây?
- Đã bảo là tớ luôn bên cậu mà.
- Duy, tớ xin lỗi.
Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt đã sưng phía đối diện:
- Tớ rất buồn khi cậu đã không tin tớ vì thế tớ phải nhờ mẹ cậu giúp để cậu biết được sự thật. Giờ thì tốt rồi, cậu đã biết mọi thứ tớ làm không phải để cậu tin vào một điều giả dối mà là tin vào một tình yêu thật sự. Và quan trọng nhất, tớ yêu cậu và tớ biết cậu cũng yêu tớ, thế là đủ.
- Giờ chúng ta có thể cùng đi không? Tớ không muốn xa cậu nữa Duy à.
- An, không được, tớ phải về với nơi mà tớ thuộc về và cậu cũng vậy. Hãy mạnh mẽ lên An, tớ không muốn cậu sẽ phải ra đi như tớ.
- Duy.... tớ...
Bóng Duy mờ dần, dường như cậu đang tan ra như hình ảnh của mẹ tôi lúc nãy. Cậu đưa bàn tay mình nắm lấy tay tôi, nắm chặt cho đến khi bàn tay ấy chẳng còn tồn tại. Duy đã rời xa tôi.
- An, cậu mãi mãi thuộc về nơi ấy....
Tại bệnh viện
- Bác sĩ, cô bé Hòai An tỉnh rồi, thật kỳ diệu, tôi cứ lo con bé không thể qua khỏi.
Vị bác sĩ tóc bạc vội vã chạy đến bên giường bệnh, ân cần hỏi cô bé:
- Quả thật rất kỳ diệu, cô bé à, con ổn chứ?
Cô gái nằm trên giường bệnh khẽ gật đầu, cô y tá và vị bác sĩ mỉm cười hạnh phúc. Dù còn đau đớn, cô vẫn cố xoay đầu để có thể nhìn về phía cửa sổ, ngoài kia bầu trời nắng đẹp, không một gợn mây, và cô biết Duy đang ở nơi bầu trời xanh trong ấy để dõi theo cô.
- An à, cậu mãi mãi thuộc về nơi ấy, nơi luôn có một tình yêu chân thành, của tớ, dành cho cậu...
Tâm An
....