Old school Easter eggs.

Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Posted at 27/09/2015

196 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Kết thúc một cuộc sống...
Bắt đầu một cuộc tình.
***
Chiếc đồng hồ cổ điểm 12 giờ đêm, trong căn phòng tối tăm và buồn rầu vẫn vang lách cách đều đều tiếng bàn phím, nguồn sáng duy nhất sót lại là chiếc màn hình máy tính, nơi chủ nhân của nó vẫn chưa có ý định tắt đi và lên giường. Đêm nào cũng thế, Thanh Hạ ngồi trước màn hình hàng giờ đồng hồ từ khi buổi chiều chập choạng đến lúc trời về khuya chỉ để đọc mấy bài báo, xem vài cập nhật trạng thái của những người quen và không quen trên facebook hoặc trò chuyện vài câu bâng quơ với ai đó tình ngờ gặp được.
Có tiếng bước chân đang nhẹ nhàng đến gần, nhưng với sự tĩnh lặng lúc này thì không có thứ gì có có thể coi là âm thầm. Tiếng bàn phím bỗng im bặt khi bước chân ấy đến cửa phòng. Không gian sững lại: lặng thing như nó vốn như vậy. Thanh Hạ cố bắt được bất cứ tiếng động nào vang lên sau đó- tiếng đồng hồ, tiếng gió hay tiếng chiếc máy quạt mini trong máy tính của cô- bất cứ thứ gì. Rồi bàn tay của Thanh Hạ lại tiếp tục gõ lên bàn phím, đều đều, đôi khi đứt quãng rồi lại đều đều...
Bà Hạ Lan- mẹ của Thanh Hạ- vẫn còn đứng ngoài cửa phòng con gái mình, bà khẽ thở dài như sợ hơi thở của mình sẽ đánh động cũng như những bước chân khi nãy dù bà đã cố thật nhẹ nhàng. Con gái đang dần xa cách bà, bà không biết mình phải làm những gì để ngăn chặn điều đó mặc dù lòng bà cứ thôi thúc ý thức phải làm ngay. Bà Hạ Lan rời đi trong một tâm trạng đầy tâm sự.

Thanh Hạ: kết thúc...
Buổi sáng lại đến, như cái cách nó diễn ra trong cuộc đời Thanh Hạ. Thanh Hạ thức giấc, vệ sinh cá nhân, ăn sáng và leo lên chiếc xe hơi sang trọng để đến trường. Cô không mệt mỏi với cuộc sống ấy, cô cũng không chán chường hay đòi hỏi cuộc sống phải thay đổi, cô chỉ tự hỏi bao giờ thì nó kết thúc? "Kết thúc", một từ có vẻ kỳ lạ nhưng đó chính là điều mà Thanh Hạ nghĩ đến trong những khi cô không còn điều gì khác để hoạt động bộ não của mình. Đó là khi ngồi trên chiếc xe hơi này, là khi chiếc I Pad chẳng mang lại cho cô điều gì gọi là mới mẻ, bất ngờ trong ngày mới hay đơn giản là khi cô bước xuống xe và trên con đường tiến vào giảng đường. Thỉnh thoảng, cô cũng đặt ra câu hỏi "kết thúc" ấy khi có ai đó đưa ánh mắt về phía mình và họ bắt đầu trò chuyện- có lẽ hoặc chắc chắn là câu chuyện ấy có liên quan đến cô. Họ sẽ nói gì? Nói rằng cô có xe hơi riêng, tài xế riêng trong khi các sinh viên khác phải chen chúc nhau trên chiếc xe buýt chật chội, nóng bức? Hay họ sẽ nói cô sở hữu rất nhiều thứ hàng hiệu từ giỏ xách, áo quần đến những đôi giày giá trị với những con số mà khi sở hữu, họ phải suy nghĩ cả ngày trời vẫn chưa biết phải dùng để làm gì? Hay họ sẽ bàn tán về thành tích học tập đáng nể luôn dẫn đầu Khoa Quản trị kinh doanh, là sinh viên xuất sắc, đáng tự hào của nhà trường và về những tấm bằng ngoại ngữ mà để lấy được một trong số chúng với số điểm như cô nhiều người còn chẳng dám mơ?
Thanh Hạ không mong lắm những lời bàn tán thuần ngưỡng mộ vì cô biết chẳng mấy người nhắc đến điểm tốt của ai đó khi chưa khai thác cho bằng hết điểm xấu của người ta; trong trường hợp của cô thì "điểm xấu" chính là sự giàu có và hào nhoáng đến lố bịch này. Nhưng có lẽ mẫu câu hay gặp nhất vẫn là " Vì cô ta như thế nên mới được như thế". Khi không thành công như ai đó, người ta vẫn hay đổ lỗi cho những thuận lợi của người khác để an ủi bản thân mình. Thanh Hạ không trách và cũng không muốn trách sự đố kỵ "lành tính" đó, mấy ai hiểu được nỗi lòng của người trong cuộc.
Thôi thì không biết bao giờ cuộc sống này mới kết thúc?
Chọn một vị trí tương đối tách biệt và có thể quan sát được nhiều hướng, Thanh Hạ đợi buổi học bắt đầu. Sự thật là có những bài và có những môn cô không đi học vẫn có thể vượt qua dễ dàng, chỉ có điều cô muốn tránh những lời đồn ác ý khi cả năm học họ không thấy cô mà đến lúc tổng kết cô vẫn qua môn, không chỉ qua mà còn đạt được số điểm đáng ngưỡng mộ. Người có tiền thường hay bị gán cho cái mác dùng tiền để mua tất cả. Mà dù sao nếu không đi học cô cũng chẳng có việc để làm. Một sự thật khác chính là cô muốn đi học để tìm vận may mặc dù cô cũng không xác định được cái vận may ấy là thứ gì. Một thứ có thể kết thúc chăng? "kết thúc"- cái từ này vẫn cứ ám ảnh cô.
Buổi học kết thúc, càng lúc thời gian càng trôi thật nhanh, giảng đường lại đến giai đoạn ồn ào đủ những câu chuyện, câu hỏi và thông báo bủa vây khắp nơi. Thanh Hạ chán ghét những thứ không có trật tự, mất kiểm soát và hỗn độn. Đây chính là thời điểm cô muốn rời khỏi giảng đường nhất, sau lưng cô còn vang lên những từ như "hoạt động kỹ năng", "cộng điểm rèn luyện", "phải bắt buộc đi", "sẽ có ích cho các bạn" và nhiều thứ tương tự thế.
Thích sự ngăn nắp, yên tĩnh và có kiểm soát, Thanh Hạ tìm đến Thư viện, nơi mà cô phải ở lại mỗi khi cần sự tập trung. Có một mớ bài tập mà Thanh Hạ phải giải quyết trước khi kết thúc Học kì mặc dù các sinh viên khác xem chúng như tài liệu mà đến mùa thi họ mới động tới. "Nước đến chân mới nhảy", đây chính là thứ cản trở bước thành công của rất nhiều người. Thanh Hạ thì không thể đẩy bản thân vào tình thế như vậy được.
Có một cuộc sống nhàm chán, sống theo lịch trình định sẵn, gò bó và đôi khi ngột ngạt nhưng Thanh Hạ không cho phép mình thất bại với những công việc xung quanh. Không có mục tiêu, mơ ước, động lực phấn đấu thì không có nghĩa là bỏ bê bản thân, tự khiến mình trở thành một thành phần dư thừa và mờ nhạt trong xã hội. Đó là nguyên tắc của Thanh Hạ và cô sống với nguyên tắc chứ không sống với mục tiêu như những người khác, đơn giản là cô không (hoặc là chưa) có mục tiêu.
***
Vi Quân: ...một cuộc sống.
Thư viện hôm nay rất vắng, có lẽ vì mọi người đang mải miết ghi danh tham dự những hoạt động giúp "tăng điểm rèn luyện", Vi Quân thì không như thế, anh có chuyện phải làm. Và đến giờ anh vẫn còn băn khoăn vì chuyện ấy. Bước vào cánh cửa thư viện, người con gái ấy đã lọt ngay vào tầm mắt của anh. Cô ấy có làn da trắng như tì vết, nét mặt thoáng chút gì đó buồn buồn, rầu rầu trong dáng vẻ sang trọng của mình. Tim Vi Quân chợt đập nhanh như thể nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực nhưng anh cố ghìm nó lại, không thể thất bại ngay lần đầu tiên được. Một chút sợ hãi, một chút lo lắng và một chút hoang mang, anh run rẩy đến gần cô gái.
- Thanh Hạ không thích điểm rèn luyện hả?- Vi Quân tự nhận thấy bắt chuyện như thế có vẻ phù hợp nhất.
Cô gái ngước lên nhìn anh đầy dò xét, tay nắm chặt cây bút, lòng bàn tay hướng vào trong cho thấy cô đang có sự phòng vệ- chính sự có kiến thức về ngành Tâm lý học đang phản bội anh, vậy là anh đã biết cô ấy phòng vệ anh, khí thế của anh đã giảm xuống mấy phần.
- Anh là...?
- À! Anh là Vi Quân, chắc em không biết anh, anh là khóa trên- vừa nói Vi Quân vừa chỉ chỉ tay lên trên như thể phòng học của anh là tầng trên của thư viện. Rồi nhận ra cử chỉ của mình hơi kỳ cục, Vi Quân bỏ tay xuống cười ngượng ngùng.
Cô gái vẫn còn dò xét như thế cô đang suy nghĩ nhiều lắm, rồi như đã suy nghĩ xong, cô hỏi tiếp:
- Anh với em có chuyện gì cần trao đổi sao? Nếu liên quan đến điểm rèn luyện thì em không hứng thú đâu.
Nói rồi cô quay xuống tiếp tục làm bài. Gì thế này? Cô ấy nghĩ anh là một tên đi tuyên truyền phòng trào của nhà trường sao? Vi Quân nghe mùi thất bại. À phải rồi, có lẽ cô chưa cảm nhận được anh đang nói chuyện nghiêm túc thì phải. Anh ngồi vào chiếc ghế còn trống bên cạnh cô rồi mới tiếp tục cuộc hội thoại:
- Chỉ là anh không thấy em đăng ký ghi danh như các bạn khác nên hỏi vậy thôi, em đang làm bài hả? Xem ra nếu có một nhóm sinh viên mệnh danh "người dẫn đầu của những người dẫn đầu" thì chắc chắn em có trong số đó.
Thanh Hạ dừng bút quay sang, vẫn với ánh mắt hoài nghi, nhưng lần này lại thêm một chút... khó chịu:
- Vậy anh có việc gì? Anh không vào thư viện chỉ để bắt chuyện ai đó chứ? Anh có thể đọc Điều 3, Nội quy phòng đọc để biết thêm chi tiết.
Vi Quân có cảm giác lành lạnh trên khuông mặt, hai câu vừa rồi đều thất bại thảm hại, vâng, Điều 3 ấy là không được "nói chuyện riêng" trong thư viện. Nghĩ kĩ nào, khi nãy Thanh Hạ nói anh là người đến thông báo chương trình nhà trường, nếu là sự thật thì ấy là "chuyện chung", nhưng anh lại phủ định, vậy ấy là "chuyện riêng", mà chuyện riêng thì ... Điều 3, Nội quy phòng đọc. Thanh Hạ lạnh lùng đến đáng sợ, thật sự trái tim anh mách bảo nãy giờ, nó bảo anh hãy chạy đi trước khi bị cô đuổi, cứ từ từ rồi tính, còn rừng lo gì không có củi đốt nhưng trớ trêu thay, anh đã lỡ ngồi xuống rồi, giờ mà bảo có việc bận để rút lui thì không hợp nguyên tắc cho lắm. Nếu có việc bận thì anh đã không mất thời gian hỏi chuyện, ngồi xuống như vậy, kiến thức Tâm lý học lại phản anh. Nhưng sao nó không giúp anh giao tiếp mà cứ thể hiện không đúng lúc thế này?
- Anh vào thư viện vì thấy em vào, dù gì cũng là khóa trên với khóa dưới.
- Vậy chắc anh hay đi ra đi vô nhiều lần trong thư viện lắm nhỉ? Dưới khóa em còn có một khóa nữa, anh vất vả rồi.
Vi Quân sững lại, Thanh Hạ có vẻ ít nói nhưng hễ nói thì chẳng thể đáp nổi. Không biết do cô mau miệng hay do anh nói có quá nhiều lổ hỏng.
- Có vất vả gì đâu, có những đứa em đến năm hai vẫn chưa quen với kiểu học tập của đại học, anh phải tiếp cận giúp đỡ chứ. Nếu em chỉ học mà không tham gia hoạt động thì không thể gọi là phát triển toàn diện được.
Thanh Hạ lần này mới bỏ bút xuống nhìn Vi Quân, ánh mắt đã bớt đề phòng, chỉ còn lại khó chịu thôi:
- Nếu không có nhu cầu tham gia thì sao? Hoặc cũng không cần thiết phải có mấy thứ điểm đó.
Động tác đặt bút xuống của Thanh Hạ đã khuyến khích sự tự tin của anh để anh có thể trả lời cho những câu tiếp theo:
- Ai nói tham gia chỉ để lấy điểm nào? Cái nhìn thật thiển cận, có những thứ em nhận được nằm ngoài dự liệu của em, đôi khi em sẽ không gọi tên được nó nhưng thật sự là em đã nhận. Có người bảo là mối quan hệ, có người gọi là kinh nghiệm nhưng theo anh thứ đó ý nghĩa hơn nhiều.
Thanh Hạ chống tay lên má suy nghĩ. Động tác ấy của cô khiến Vi Quân như muốn nhũn người xuống, thật sự rất đáng yêu, đáng yêu như chính giọng nói có phần gai góc của cô vậy.
- Em không hiểu, anh gọi tên thử xem?
Vi Quân lòng như nở hoa khi Thanh Hạ đã chịu nói chuyện nhẹ nhàng hơn. Anh suy nghĩ chốc lát rồi nhún vai:
- Có thể là vận may chăng? Một thứ vận may chưa gọi được tên và có thể thay đổi điều gì đó. Ra ngoài đôi khi đơn giản chỉ để tìm vận may.
Thanh Hạ bỗng có vẻ ngạc nhiên khi anh nhắc đến từ "vận may":
- Vận may? Đi tìm vận may?
Vi Quân cười:
- Phải! Ai mà biết cuộc sống này sẽ kết thúc thế nào?
- Cuộc sống này kết thúc?- Thanh Hạ một lần nữa ngạc nhiên...