Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Bánh xốp bơ cho tình đầu

Posted at 28/09/2015

151 Views


Rei thuộc về ai, về tôi, về Ka hay về một cơn mưa dai dẳng ngày qua?
***
1.
Rei là cô gái khá đặc biệt. Tôi gọi Rei là "cô gái văn chương" vì cô suốt ngày mơ mộng và thích sống trên mây. Những điều lãng mạn của Rei khiến tôi nổi da gà. Ví như cô so sánh những người yêu nhau hạnh phúc như thanh socola có vị cam chua chua ngọt ngọt hay tình đầu giống như ly Mojito mát lành. Chỉ có những ai mê văn chương như Rei mới có kiểu so sánh bay bổng ấy.
Đúng vậy, Rei thích viết văn. Đa số các tác phẩm của cô đều có một cái kết "happy ending". Sau mỗi một câu chuyện, Rei luôn thốt lên rằng "Ước gì tớ cũng được hạnh phúc như cô ấy/cậu ấy." Tôi luôn là độc giả đầu tiên thưởng thức, phê bình "thành phẩm" mà cô vừa hoàn thành. Thường thì, cô bảo tôi phải nhận xét thật lòng dù sự thật có đôi chút phũ phàng.

Rei hồi hộp, theo dõi tôi đọc một mạch câu chuyện mà cô viết xong sáng nay. Tôi gập cuốn sổ lại, búng tay.
"Tuyệt, nhưng..."
"Sao, có gì không ổn à?" Rei chồm tới sát mặt tôi, hỏi dồn.
"Không phải là không ổn, chỉ có điều lối viết của cậu hơi hướng cổ tích mà trong khi đó cuộc đời hoàn toàn ngược lại những gì cậu đưa vào tác phẩm."
"Tớ biết chứ, tình cảm không dễ dàng có được nhưng cậu không thấy nó mang lại một sự lạc quan sao?"
"Tớ công nhận."
"Cậu thích cà phê chứ?"
Không hiểu sao Rei lại chuyển đề tài nhưng tôi vẫn đáp.
"Ừ, có, tớ thích cà phê, thích đi chu du thiên hạ... "
Rei cắt ngang lời tôi.
"Về chuyến đi Hàn vừa rồi của cậu?"
"Muốn tớ kể không?"
Rei gật đầu.
"Tớ đã trải qua những ngày tươi đẹp ở thành phố Busan, chụp ảnh, được ăn kimbap, được nghe những câu chuyện kể từ những người bạn Hàn... "
Một lần nữa, Rei lại cắt lời tôi.
"Tớ nói mà, cứ nghĩ đến điều tốt đẹp thì chẳng có gì phải lo cả."
2.
Tôi và Rei thường ngồi ở tiệm cà phê chỉ toàn mở nhạc của Calvin Harris. Vào những ngày có gió. Rei chống cằm, lơ đễnh ngóng ra bên ngoài. Tôi đoán là cô đang nhìn cây bàng đối diện tiệm đã rụng gần hết lá. Thân cây sần sùi, góc rễ khô cằn. Có lẽ nó được trồng từ rất lâu. Chỉ còn mấy chiếc lá đã chuyển sang màu đỏ ối, tựa như chiếc khăn choàng cổ của Rei. Chiếc khăn đó tôi mua tặng cô nhân dịp Giáng Sinh năm ngoái. Đến tận bây giờ Rei vẫn choàng nó mỗi khi đông sang.
"Cậu có tin vào định mệnh không?" Tiếng Rei cất lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chung quanh.
Tôi mở to mắt."Cậu nói gì cơ?"
"Tớ hỏi cậu có tin vào định mệnh không?" Rei lặp lại.
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào, nhún vai. "Tớ chưa trải qua tình yêu nên tớ không biết nữa."
Rei cốc đầu tôi. "Cậu đúng là khô khan, chẳng có tí ti cảm xúc gì."
Tôi chỉ cười. Tôi không phải là Rei nên tôi chẳng thể nào lãng mạn được như cô ấy. Quán chuyển sang một bài hát khác, cũng của Calvin Harris. Bài hát lâu rồi nhưng nghe lại vẫn thấy hay.
Rei thôi nói, mắt dán chặt ra ngoài phố, dõi theo từng chiếc lá bàng xoay vòng, xoay vòng rồi đáp xuống nằm yên bên vệ đường.
3.
Lại là một ngày có nhiều gió. Quán cà phê quen thuộc. Cây bàng ngoài phố đã trơ trụi lá, chỉ còn những cành khẳng khiu. Ánh nắng chiều mỏng và nhẹ như mang lại cảm giác ấm áp trong những ngày rét mướt như thế này.
Calvin Harris cất lên giọng ca đều đều và trầm khan.
Xen vào những câu hát là tiếng Rei kể cho tôi nghe về Ka – anh chàng nằm trong câu lạc bộ bắn cung của trường. Rei bình luận rằng Ka là một chàng trai tài năng và đầy sức sống. Nơi nào có Ka là nơi ấy rộn rã tiếng cười, tiếng hò hét, cổ vũ. Đôi mắt của Ka màu nâu như ẩn chứa trong ấy là cả một khung trời đầy nắng. Rei nói nhiều về Ka, ánh mắt cô rực sáng lạ thường. Tôi hiểu Ka là một phần dịu dàng trong cuộc sống văn chương của cô ấy. Cách đây vài hôm tôi có đọc tác phẩm của Rei. Nhân vật chính tên Ka. Rei kể với văn phong mượt mà, êm ái như cô đang miêu tả về chàng hoàng tử trong lòng mình vậy.
"Lúc Ka giương cung tên, nhắm vào hồng tâm, tớ thật sự rất hồi hộp, luôn mong cậu ấy sẽ bắn trúng. Khi Ka bắn trúng cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên vui sương còn những khi bắn trượt, Ka cười gượng gạo và nói "Trượt mất rồi, làm lại nhé!"
"Thế là cậu thích Ka rồi à?" Tôi hỏi.
Rei ngập ngừng. "Có lẽ thế nhưng bọn tớ chỉ mới gặp nhau vài ngày, cười xã giao thôi chứ chưa trò chuyện với nhau bao giờ."
"Sao cậu không tiến tới?" Tôi thấy mình thật ngu khi hỏi Rei câu này.
Rei cứ lắc đầu. Tôi và cô bạn học chung từ cấp một cho đến cấp ba, có thể nói là vô cùng thân thiết. Có chuyện gì Rei cũng đều kể với tôi. Thi thoảng cô nhờ tôi tư vấn hay lấy ý kiến tôi từ vài mẫu chuyện nhỏ nhặt. Chẳng hạn như tớ mặc chiếc váy này có đẹp không Win hay tớ cắt kiểu tóc này có hợp không? Nếu tôi trả lời là không, Rei sẽ trừng mắt nhìn tôi. Nhưng với tôi thì Rei cũng dễ thương ra phết, lắm lúc lại đáng yêu, nhất là khi Rei vừa ngồi ăn bánh xốp bơ vừa vuốt tóc. Hình ảnh đó bay thẳng vào tâm trí tôi và tôi không sao quên được.
Tôi nói chính mình chưa trải qua tình yêu nhưng sao tôi lại có cảm giác này nhỉ? Cảm giác khó chịu, cay cay khi nghe Rei kể về một thằng con trai khác. Chúng tôi học cùng nhau, chơi cùng nhau, trên cả mức thân một tẹo nhưng như thế có đủ sâu sắc để gọi là yêu đương chưa? Chỉ thấy một điều gì đó vừa vụn vỡ từ trái tim băng giá của tôi.
"Tớ có nên nói cho Ka biết không Win?" Thật lâu, Rei lên tiếng rất nhẹ.
Tất nhiên là tôi ngàn lần không muốn Rei thích Ka tẹo nào nhưng tôi không thể nói thật lòng mình.
"Ừm, nếu cậu muốn." Tôi nghe giọng mình lạc hẳn.
4.
Rei không đến cà phê nữa, chắc là cô ấy bận bịu với Ka ở câu lạc bộ bắn cung. Hôm qua Rei có nói với tôi tình cảm giữa cô và Ka có bước tiến triển, Ka còn tập cho Rei bắn cung. Tôi đi cà phê một mình. Suy nghĩ về Rei, về Ka khiến đầu óc tôi lộn xộn. Vội cầm cốc cà phê lên miệng, nhấp một ngụm, đắng ngắt. Mọi ngày khi đi cùng Rei, tôi uống có thấy đắng bao giờ đâu chắc là vì chiếc ghế Rei hay ngồi bỗng trở nên trống trải, buồn tẻ. Tôi thấy như thiếu vắng một điều gì đó thân quen mà không tìm lại được. Ngoắc tay bảo chị phục vụ đem ra cho mình một phần bánh xốp bơ – loại bánh mà Rei thích nhất. Tình đầu chầm chậm đến trong cô độc.
Tôi dựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu ngắm một vạt mây trôi hờ hững, mênh mang...