XtGem Forum catalog

Rồi sẽ qua hết, phải không?

Posted at 28/09/2015

171 Views


Nó yêu anh, một tình yêu sơ khai, vụng dại...
Nó không biết là người yêu của nhau, nó phải làm gì, điều đó nó không được học, cũng không có ai chỉ bảo. Mọi người nói, hãy làm những gì mà mình thấy là đúng. Nhưng bất kể là làm gì, chỉ cần ngồi bên anh, nhìn nụ cười của anh, là nó thấy bản thân mình đã sai. Quá sai !
Nó yêu anh, không lý do. Nó yêu anh không phải là tình yêu sét đánh gì đó, nhưng từ cái nhìn đầu tiên, nó nghĩ ngợi trong cái đầu be bé của mình "Người con trai này, nếu chỉ thoáng qua đời mình, thật đáng tiếc"
Và rồi một ngày nào đó, không gió không mây, không lãng mạn gì cả, hai đứa đứng ôm nhau giữa ngã tư đường. 11h khuya. Không một bóng người, chỉ có lác đác vài chiếc taxi qua lại
Đó là lần gặp thứ hai, sau lần gặp đầu tiên những 1 năm. Thế mà cứ ngỡ như đã thuộc về nhau từ lâu lắm!
Anh to lớn, vòng tay nó gần như vừa khít, nó lọt thỏm vào vòng tay anh, nhỏ bé, ấm áp. Một cảm giác an toàn xâm chiếm, mạnh mẽ.
Anh đi vào đời nó như một mũi tên
Găm vào ngọt xớt và vết thương để lại thật không nhỏ chút nào khi rút ra.
Nó không biết hôn, nhưng nó yêu cái cảm giác môi kề môi, thì thầm những thứ ngọt hơn cả kẹo. Hàng giờ liền không biết chán. Mê muội
Hoàn toàn mê muội
Nó thích ngắm nhìn gương mặt anh, đôi mi êm ái cúi xuống nhìn nó, tựa vào bờ ngực anh, cứ thế trôi hàng ngàn thế kỷ, nó đã thấy hạnh phúc như mặt trời luôn đỏ. Trong đầu vang vang hai con chữ khó thành sự thật.
Vĩnh cữu!
Rồi cũng như bao người khác
Rồi cũng như bao mối tình khác
Tan tác như hoa Bồ Công Anh hôm nào trước sân trường anh.
Rồi gió cuốn anh đi
Rồi Nó cũng xa anh, như chưa từng là gì của nhau.
Rồi nó đau
Rồi nó khóc
Rồi nó biết, mình đã là người lớn. Mình không còn là con nhỏ có mọi cảm xúc dồn trên nét mặt.
Nó đã trở thành đứa con gái có gương mặt như hồ nước trong sương. Lạnh lẽo, mờ ảo và khó dò khó đoán.
Ai bảo "Nước lặng là nước sâu" Nó là đứa dễ dàng thấu hiểu từng chút tim gan nhưng...rõ ràng anh đâu có hiểu.
Và chưa ai từng hiểu!
***
"Em đã từng yêu ai đó thật lòng chưa nhỏ?"
Con nhỏ quay lại nhìn anh trai một cách kì cục. Sao hôm nay anh bỗng dưng...có hứng tâm sự chuyện tình cảm nam nữ thế kia, không phải mỗi lần chạm mặt nhau là tranh nhau cái lap thôi sao. Anh tất bật với những dự án của anh, con nhỏ tất bật với những ...bộ phim của mình.
Anh trai không nhìn nó mà chăm chăm nhìn vào bóng nắng ngoài trời, phả những làn khói thuốc vào hư không...
Nó quay lại màn hình máy tính
- Sao lại không?
- Thế sao em lại chia tay?
- Vì người ta không còn cần em nữa. Đơn giản!
Anh trai bật một tiếng như âm thanh của sự chán chường
- Sao tình yêu của anh nó chán thế này nhỉ?!
Nó hục hặc
- Rõ ràng anh biết khổ, rõ ràng anh biết mình không nên, nhưng sao anh lại cứ bám níu. Em ghét con người anh từ tận chân rễ kể từ khi anh cứ quỳ lụy tình cảm của chính mình!
- Nhưng anh yêu thật lòng và rất rất yêu, anh không bỏ được...
Anh và nó bắt đầu lớn tiếng hơn, những gì trong suy nghĩ nó bấy lâu, gần như dồn nén, nhưng cũng phải tới lúc cho nó vỡ òa chứ!
- Nếu anh bỏ thì có làm sao? Như em đây này, mấy năm trời chả hẹn hò, chẳng yêu đương cũng có chết đâu!
Người ta làm khổ mình bộ chưa đủ sao mà mình còn tự làm khổ chính mình?
Nó gõ mạnh trên phím enter để gửi đi một cái mail báo cáo
Anh im lặng...
Và anh lại phả ra từng chữ trong làn khói thuốc
- Sao em không hỏi lý do?
- Lý do gì?
- Lý do vì sao người ta chia tay em đấy.
Nó ngẩn người, nó tưởng anh em phải giống nhau, phải hiểu nhau chứ nhỉ. Con nhỏ vẫn thường bị anh gõ đầu vì cái tính bướng bỉnh, tự ái cao ngút trời. Vậy mà hôm nay anh còn hỏi nó cái câu thừa thãi quá sức tưởng tượng.
Con nhỏ rời tay khỏi bàn phím, thôi không gõ lạch cạch
- Tại sao em phải hỏi, người ta đã muốn chia tay anh, thì có hàng ngàn lý do để làm cái cớ, anh hỏi, người ta trả lời, anh có dám bảo đảm với em câu trả lời đó là đúng không? Tại sao phải cho người ta cái cơ hội để thành kẻ lừa dối, cho bản thân mình cơ hội làm kẻ ngu muội?
Anh thở dài
- Ít ra, biết rõ lý do sẽ dễ níu kéo hơn mà, dù sao cũng dễ chịu hơn rất nhiều...
- Em không níu kéo. Em không muốn hỏi, cứ để câu trả lời được bịa sẵn đó ngậm chặt trong cái miệng đầy gian dối của họ. Đó là hình phạt.
Nó đứng dậy, bước lên gác nhỏ. Tự hỏi sao anh nó chẳng giống nó chút nào. Tự hỏi người con gái kia có ma lực nào mà khiến anh mê muội đến thế!Bao nhiêu lần nó thấy cái cảnh cô ta ngả vào vòng tay người đàn ông khác, bao nhiêu lần nó thấy cô ta lượn lờ mua sắm, phố xá trên chiếc xe hơi sang trọng không phải của anh nó.
Có lần nó không chìm chế được cảm xúc,vặn hỏi cô ta. Cô ta chỉ mỉm cười, thở dài như một người bất hạnh nhất trần đời.
- 8 năm yêu nhau với Nguyên, anh ấy cho tôi được những gì, là con gái, ai không ham danh vọng, đừng bắt tôi phải lựa chọn giữa tiền bạc và tình yêu. Tôi sẽ luôn chọn cả 2!
Nó...không thốt lên được lời nào. Trên đời này hóa ra còn có người tham lam hơn cả nó tưởng tượng.
Cái An từng hỏi nó " Bây giờ cho mày lựa chọn, tiền và một anh người yêu, mày chọn cái gì?"
Con nhỏ nghĩ về bản thân mình, bạn bè mình, và mối tình sơ khai của mình, kể cả những mối quan hệ lập lững giữa nhớ và lưng chừng của sự toan tính rằng yêu người đó mình sẽ được gì. Được 1 tương lai hay được một vết thương làm của để dành.
- Tiền!
Nó trả lời không chút ngần ngại
Nó cứ tưởng mình là đứa tham lam nhất
Không ngờ...
...
Anh trai cũng chứng kiến không ít lần, cớ sao anh còn cứ vung vãi mớ tự trọng của mình cho kẻ khác tha hồ chà đạp!
***
Đêm dài, những giấc mộng bình yên
Lâu rồi, không hò hẹn, không cà phê
Thoáng chút nhớ nhung
Thi thoảng mi mắt vừa kịp lăn 1 giọt, con nhỏ đưa tay lau mất dấu, thay vào đó một nụ cười.
Ngày mai. Hẳn mặt trời vẫn sẽ mọc, mảnh ghép còn lại trong đời, hẳn sẽ xuất hiện.
Phải không?
Miss.
 






....