Polly po-cket

Túi khôn

Posted at 27/09/2015

210 Views

Nhìn di ảnh Bố, mở ảo qua làn sương khói, thâm thì: - Bố ơi, con xin lỗi Bố, con tạ lỗi Bố vì đã coi thường lời cảnh báo khôn ngoan của bố.
***
2. TRỊ VÀ BẤT TRỊ
Anh quyết lấy vợ!
Người anh lấy, về phần 'tốt sơn', miễn bàn; còn phần 'tốt gỗ' nhiều người bảo anh cẩn trọng...
Bởi nàng... 'đĩ' lắm: quen trai, đi chơi với trai, kể cả qua đêm dễ như thay áo.
Anh quyết lấy vợ!
Nhiều người khuyên can. Cha mẹ can ngăn mãi không được. Anh tuyên bố: Tao trị được vợ!
Thế là anh lấy vợ!
Vợ làm công nhân. Chẳng mấy anh cho nghỉ, bởi vợ tằng tịu với một giai công nhân khác...
Ở nhà, nhàn cư vi bất thiện, bệnh 'nghiền giai' lại bùng phát! Vợ lên mạng chát chít... lại hẹn hò, lại bỏ nhà theo giai...
Hết tiền, vợ về xin lỗi, chồng tha thứ vì hai con thơ cần mẹ...
Bệnh 'nghiền giai' lại bùng phát! Mất mạng chát chít, vợ dùng di động rỉ rả tin nhắn. Lại hẹn hò, lại bỏ nhà theo giai....
Anh đang chán vợ quá! Tiền bạc anh làm đưa tất vợ, vợ dồn bao giai. Lại bán xe máy, lại cầm sổ đỏ...
Buồn nhất, chiếc xe máy 'xịn' anh mượn nhà chủ để chạy về nhà, vợ mượn chút xíu chạy ra mua đồ, rồi biến mất theo giai.
Anh vẫn yêu vợ, yêu hai đứa thơ cần mẹ hơn. Nhưng vợ nhiều lần 'điệp khúc': hết tiền vợ về, lại xin lỗi, lại theo giai... làm anh ngán, chán lắm rồi!
Lời can ngăn của các bậc khôn ngoan, trong đó có cha mẹ khi biết anh lấy 'vợ dễ dãi' chợt phát sáng.
Bỗng anh ôm mặt rầu rĩ: Trời ơi, tôi phải làm gì để vợ hết theo giai!
Nghĩa là anh ... bó tay.
***
3. SAI MỘT LY ĐI... MỘT ĐỜI
Nàng thuộc hoa khôi ở xóm Văn hoá.
Nhiều chàng ngấp nghé trồng cây si.
Cuối cùng chỉ còn hai người kiên nhẫn, chuẩn đẹp trai ngang nhau; chuẩn yêu nàng như nhau
Một con nhà giàu, tiền bạc thoả mãi, quen biết rộng, có máu cờ bạc.
Một chàng trai nghèo, hiền và hơi cù... lần- cần cù.
Bên chàng giàu nàng thấy thoải mái.
Bên chàng nghèo nàng thấy bình yên.
Bàn hỏi bậc khôn ngoan: Nghèo hiền vẫn hơn; giàu cờ bạc, cảnh giác.
Bàn hỏi trang lứa: lạc hậu thế thì bao giờ đất nước mới đạt chuẩn giàu ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Cuộc sống cần trước mắt, tương lai xa và không chắc. Cứ chồng giàu mà lấy cho sướng đời con gái.
Cuối cùng Nàng chọn cuộc sống thoải mái hơn bình yên (liệu có bình yên không khi sống nghèo!)
...
Bẵng đi mấy năm, gặp lại nàng, tôi nhận không ra... Ngoại sắc nàng xuống cấp trầm trọng...
Nguy hiểm hơn, Nàng cũng lấy máu 'đỏ đen'.
Rồi Gia cảnh rơi đáy bác thằng bần.
Rồi Gia đình tan vỡ, chồng vợ hai ngả.
Chàng nghèo năm xưa giờ thuộc hàng khá giả, mà vẫn chuyên chú làm ăn...
Nàng biết chàng vẫn yêu nàng, song giờ chẳng còn hy vọng.
Gia đình chàng đầm ấm, vợ đẹp con ngoan, nhà cao của rộng.
Nàng, còn chăng nỗi niềm ân hận!....
Rồi Nàng chết. Không có gia đình để quan tài, chẳng còn mái ấm để di ảnh...
Tất cả đều nương cậy nhà hàng xóm.
***
4. CỔ MÀ KHÔNG HỦ
Anh quần đùi, trần trụi gầy trơ xương và đen cháy nắng, loạng choạng đạp con ngựa sắt thời bao cấp.
Huỵch... anh té nhào từ thế chạy liêu xiêu.... Nằm đấy, ven đường làng, giữa trời nắng chang chang.
Một ông già tóc quá phần bạc, thương tình ra đỡ, định dìu anh vào chỗ....