Ring ring

Một giờ thăm nuôi

Posted at 27/09/2015

262 Views


Mọi chuyện không còn bình yên nữa khi mà một hôm, Tôi nhận được một giấy mời ra xã xác nhận có người tố cáo tôi cố ý gây thương tích và bỏ trốn.
***
Khoảng giữa trưa, những tia nắng từ trên cao buông mình lao xuống đất bị những tầng lá dày xanh um của những cây bàng chặn lại, len qua tầng tầng lớp lớp lá, nắng tạo cho mình những hình ảnh dị dạng. Tròn có, vuông có, có những cụm nắng hình con trâu, con bò đang đứng gặm cỏ giống như nơi làng quê của tôi. Chính vì vậy, giữa trưa hè nhưng khoảng sân cát vẫn mát rượi. Những cái bàn đá được kê vài cái ghế tạm ngoài sân đông nghịt người.
Những cái áo sọc tù trong đó có tôi chen lẫn với những màu áo khác. Người ta chuyện trò, người thì khóc, người thì cười, người thì nựng nịu những đứa trẻ đi thăm người thân, bên cạnh những tiếng í ới gọi nhau của trẻ thơ.
Tôi ngồi một mình gần lối ra vào, chỉ duy một lối duy nhất mà chúng tôi thường ngày ra vào lao động. Không biết con gái tôi hôm nay có vào thăm tôi, Ông Bà Nội nó có cho nó đi theo vào với tôi như mọi khi. Tôi đưa mắt dáo dác nhìn khắp nơi như tìm kiếm. ....

Ah! Thằng Nam, ba con đầu nứ tề Thiên Minh, rồi Mẹ tôi đưa tay vẫy vẫy. Tôi thấy con gái tôi te te chạy tới. Nó năm nay đã hơn 4 tuổi. Gương mặt tròn trĩnh, sáng bừng cứ như là má nó vậy. Cặp mắt nó lóng lánh như hai giọt nước. Nó chạy đến ôm chầm lấy tôi, một người cha trong chiếc áo tù sọc trắng xám. Mẹ tôi, Bà đi từng bước khó nhọc, hình như chứng đau khớp gối lại hành hạ Mẹ. Đến bên tôi, lột cái khăn đội đầu ra và phe phẩy quạt cho mát. Tôi thấy mẹ lúc này trông gầy đi nhiều lắm so với ngày tôi mới vào trong này, mái tóc đã bạc đi rất nhiều, những nếp nhăn trên gương mặt mẹ như co rút lại trước thời gian.
- Ai đưa Mẹ đi vậy?
- Thằng Út chứ ai, Ba Mi mấy tháng ni cứ nhậu rồi nghe bạn bè nói mi đi tù làm xấu hổ gia đình, Ổng nhất định không chịu chở Mẹ đi nữa. Mẹ buồn mà không biết nói với Ba mi ra răng cho Ba mi hiểu.
Chợt con Bé hỏi:
- Ba ơi, khi mô ba về hả Ba?
- Ít bữa nữa, Ba học ở đây xong là Ba về
- Răng mà Ba học lâu rứa ba, con nghỉ hè rồi mà, con được nghỉ hè mà ba cũng phải đi học àh ba?
Rồi con bé lại phụng phịu.
- Con nói Ba đi học mà mấy đưa lớp con không chịu tin, Tụi nó nói là Ba của Minh ở tù. Con cãi. Rõ ràng ba nói là ba đi học, ông bà nội, chú út, cô 6 với cô 7 cũng nói là Ba đi học. bạn con nói bậy phải không Ba?
Tôi như đứt từng khúc ruột, ôm con bé vào lòng, hai mắt tôi tự nhiên xấp xấp nước.
- Con ở nhà với Ông bà nội ngoan nhé, phải nghe lời ông bà! Vì Ba chưa tốt nên ba phải đi học để thành người tốt, ba hứa học xong là Ba sẽ về với con và ông bà nội. ....
Con bé đẩy tôi ra, nhìn lên cặp mắt của tôi:
- Nhưng con thấy Ba tốt mà Ba, Ba không đánh vào tay con như chú út, ở nhà chơi với con Ba cho con chơi đất mà ba có đánh con đâu, chỉ có Chú út là xấu, Ba có xấu đâu. Bà nội cũng thấy vậy nữa ....... Phải không Bà Nội?
Mẹ tôi nãy giờ ngồi bên cạnh nghe tôi và Thiên Minh nói khẽ gật đầu, nước mắt Mẹ lăn dài trên má. Những giọt nước mắt rơi trên cát.
Con bé ngoảnh ra xa xa như thấy những đưa trẻ khác đang nhảy lò cò trên sân cát, nó chạy lon ton đến các bạn. Đôi dép nhựa bé xíu của nó như lẫn vào những đôi dép to của người lớn.
- Mi vô đây cũng gần một năm rồi, còn hơn năm nữa là về thôi. Vô đây rồi mi mới thấy thương Cha thương Mẹ! Mi nhìn đi, con bé Minh hấn cũng cần Ba hấn nữa đó ....
Nghe Mẹ nói xong, giọng tôi như khản đi, tôi muốn khóc, tôi thấy thương mẹ tôi quá, thương gia đình mình quá và nhất là đưa con gái bé bỏng của tôi.
- Sáng nay đi chợ, Mẹ thấy con Tiên đó Nam àh!
- Cô ấy cũng còn mặt mũi để về Bình Giả sao Mẹ?
- Giờ cặp với thằng mô dưới làng 3, nghe nói thằng nứ sống trên Sài Gòn.
- Mà thôi, mẹ đừng nhắc đến cái loại đàn bà đó, Mẹ đừng cho bé Minh thấy Mẹ hắn, con gái con không có loại Mẹ như rứa mô.
Tôi ngồi thừ người ra, hai con mắt tôi như muốn ứa ra những gọt nước mắt căm phẫn chính bản thân tôi. Tại sao khi bắt tại trận vợ tôi với thằng đàn ông đó, tôi không nhớ tới ánh mắt trong veo của con gái tôi, tôi không nghĩ về mái tóc đã pha sương của Mẹ tôi và nỗi xấu hổ của Ba tôi với mọi người như lúc này. Để hôm nay khi ngồi lại nơi này, tôi khát khao được ôm đứa con bé bỏng, hôn nó và dỗ dành nó trong những giấc ngủ, chở nó đi chơi và an ủi ba mẹ tôi lúc tuổi già,...
***
Tôi và cô ấy quen nhau tại một trường anh ngữ bên Phú Nhuận. Ngày ấy, khi còn làm kỹ thuật viên cho một Công ty máy tính lớn ở Sài Gòn, Tôi đăng ký học thêm môn Tiếng Anh nhằm giúp mình có thể tiến xa hơn trong công việc, có thể biết chút ít để nhiều lúc cũng phải giao tiếp với khách hàng người nước ngoài. Mỗi tuần chỉ học 3 buổi tối, dần dần tôi thấy trong lớp học tối cũng có một người con gái trông cũng quen quen, có thể tôi đã gặp cô bé này nhiều lần ở dưới quê, thời gian mà tôi còn học phổ thông Bình Giả và sau khi rời Bình Giả trong những ngày hè tháng tết thăm Gia đình. Tôi làm quen và sau nhiều lần nói chuyện, tôi mới biết là nàng cũng người dưới quê. Tuy không phải người Bình Giả nhưng nàng cũng hay vào Bình Giả , cũng từng học cấp 2 ở Bình giả và ở nhà bà ngoại trong này. Nhiều lần tôi bối rối bắt chuyện với nàng, thái độ kiêu kì của nàng trông thật dễ ghét, nhưng con gái trông càng dễ ghét bao nhiêu thì với tôi nó lại càng dễ thương bấy nhiêu.
Ngay từ cái lần đầu tiên gặp Thủy Tiên, Tôi như hiểu rằng tự nay tôi không còn được tự do nữa, không còn chịu cô đơn chiếc bóng mỗi lúc rời Cty nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến nàng, không chỉ mái tóc, nụ cười, ánh mắt mà ngay cả cái tên cũng khiến cho tôi như thật gần gũi , cứ như là chúng tôi đã yêu nhau từ thuở nào rồi mà bây giờ mới gặp lại. Quen nhau dần dần, giữa chúng tôi đã phát triển tình cảm tiến xa hơn tình bạn chung lớp học, giờ tôi không còn những lúc bối rối khi nói chuyện với nàng nữa và thời gian càng khiến chúng tôi gần nhau hơn nữa. Tôi giờ không còn cảm thây cô đơn chiếc bóng mỗi lúc rời Cty hay những lúc thức dậy đi làm. Vì giờ đây, tôi đã dọn về ở chung với Thủy Tiên trong một căn gác trọ bên gần Cầu Đỏ. Nhìn căn gác trọ thật đơn sơ nhưng nó lại thật ấm cúng những lúc tôi đi làm về, không phải tìm vui cùng những nhân viên kỹ thuật chung phòng tìm quán cóc nhâm nhi, không phải ngồi gắng bỏ vào bụng cho qua bữa những giờ cơm hay về phòng nấu vội cho mình gói mì ăn liền. Mà giờ đây, trước cũng như sau khi đi làm về Tôi có Thủy Tiên, cùng nhau tâm sự và gắp cho nhau những cọng rau cải, những con cá hay những miếng thịt cứ như hai vợ chồng son. ......
Tôi đổi phòng trọ mà không báo cho Ba Mẹ, bạn bè cũng không ai biết Tôi đã đổi phòng, chỉ vì tôi muốn sống cùng Thủy Tiên, muốn sống cùng người con gái tôi yêu. Tuy không ai trong gia đình biết tôi đổi phòng, không biết tôi đã và đang sống chung với một người con gái nơi đất khách, mà hình như mọi người cũng có những nghi ngờ khi mà đã mấy tháng rồi, tôi đã không về thăm gia đình, không có điện thoại hỏi thăm ba mẹ. Cái thói quen mà trước đây, một tuần ít nhất tôi luôn gọi về hỏi thăm sức khỏe Ba Mẹ ít nhất 2 lần một tuần. .....
Rồi một ngày gần cuối năm, Tôi về nhà chơi và xin Ba Mẹ cho tôi được lấy vợ. Ba Mẹ không phản đối nhưng trong đó như có một sự nghi ngờ vì bẵng đi một thời gian tôi không ngó ngàng gì đến cái gia đình còn có Cha có Mẹ. tự nhiên bây giờ về xin được lấy vợ, cũng chưa một lần tôi báo cho gia đình biết tôi có bạn gái. Bây giờ tự nhiên đường đột đòi lấy vợ. để đến khi hai bên gia đình gặp nhau, cùng nói chuyện về chuyện của Tôi và Thùy Tiên. Lúc đó thì mới vỡ lẽ ra chúng tôi đã đi quá xa trong chuyện tình cảm nam nữ. Thủy Tiên đã có thai! .....