Cũng chỉ là một cái kết
Posted at 27/09/2015
189 Views
..hắn nất lên tưng hồi ngẹn ngào...rồi lại thiếp đi.
Nắng nhạt... Chiều buông...
Hắn mới ra khỏi cái tổ ấy, bây giờ hắn thấy đói quá, phải ra ngoài mua cái gì ăn. Hôm qua trả vé số cũng nhận kha khá, mua vài thức nhéo vào dạ dày, giờ chỉ còn có bảy ngàn. Lại cái nắng chiều, hậm hực và khô khốc, gió làm khô môi khô luôn trái tim hắn lại. Đi qua nơi hôm qua có nhiều người đánh bài ăn tiền hắn nghe có người kháo nhau rằng. Có người trúng số độc đắc. Thấy hắn đi qua có người gọi giật lại.
- Ê nhóc..
- Dạ, hắn nhanh nhảu chạy đến
Lại người thanh niên hôm qua, nhưng khác quá, mặt mũi tươi rói, ánh mắt rạng ngời, khuôn mặt không chút dữ tợn, tay xoa đầu hắn vui mừng nói:
- Mày cũng trúng độc đắc rồi đó...!
Hắn sững sờ, dán cặp mắt vào mặt kẻ đối diện, hắn chợt nhớ đến tờ vé số ngày hôm qua. Nhưng hắn không tin, có thể người ta đùa thôi vì lâu nay hắn bán có ai trúng đâu, thế nên khi hắn đi bán thường hay bị chửi quá trời mà. Còn riêng hắn cuộc đời hắn đen như màn đêm hắn đối diện khi đêm buông xuống, làm gì có chuyện phi lý như vậy. Hắn chỉ mong trúng giải tám thôi để có tiền nhét đại thứ gì đó vào cái dạ dày đói meo mốc của hắn.
Nhưng cái ánh mắt của mọi người hướng về hắn, cộng với điều gã thanh niên nói khiến hắn giật mình. Hắn trúng số thật ư, trúng độc đắc luôn. Hắn cắn vào tay mình đau quá, hắn mơ ư, trán hắn vẫn nóng lắm, bụng hắn cồn cào chắc là không phải thế hắn nghĩ.
Rồi hắn đưa tay móc tờ vé số vạn nếp gấp trong túi áo. Đưa bản dò hắn dò đi dò lại, ánh mắt hiếu kỳ đám đông khiến hắn run bần bật, hắn nóng ran người.
Hắn trúng số thiệt rồi, hắn vui quá, hắn có cái ăn rồi, hắn có nhiều tiễn nũa chứ. Hắn quên mất tất cả xung quanh, ánh mắt mọi người hiếu kỳ càng săm se, ganh tỵ với hắn.
Mọi người sau hồi bàn tán cũng trở về làm việc, tờ vé số vẫn trên tay hắn. Hắn quay về trong tâm trạng khác hẳn lúc ra đi đến nỗi hắn quên cảm ơn gã thanh niên hung dữ đã cho hắn cái vé số luôn.
Bước về trong đầu sáng lên biết bao nhiêu hy vọng, hắn sẽ đổi tiền ra đi mua thật nhiều đồ ăn khao mấy đứa bạn đi bán vé số như hắn, hắn sẽ có nơi ở tốt hơn, hắn làm nhà cho con Níc xấu xí của hắn, rồi cho ông già điên mà hắn hay gặp ổ bánh mỳ ngon, rồi bà cụ hay cho hắn uống nước và ngủ trưa nơi cuối đường, hắn sẽ xây nhà để rủ hết những đứa bạn giống hắn vào đó
ở,... Ý nghĩ này kéo theo ý nghĩ khác hắn thấy vui sướng vô cùng.
Trời sẫm tối, hắn đi nhanh hơn. Con Níc cũng như hiểu được niềm vui của hắn, cứ ve vẩy cái đuôi nhảy nhót, đùa với hắn. Cả hai chạy thật nhanh trên con đường đang dần đi vào bóng đêm mịt tối. Hắn chỉ mong sớm thực hiện hết những điều tốt đẹp mà hắn đang nghĩ. Chỉ còn chút nữa thôi hắn sẽ khác, tất cả nhưng ai hắn nghĩ đến và thương cảm cũng sẽ khác giống như hắn.
Bụp....Bụp..........
Hắn chẳng thấy gì nữa, không cảm giác, không đói, không lạnh và chỉ còn nghe tiếng ăng ẳng phía sau. Có nước chảy lành lạnh sau gáy...
Trong vô thức hắn nghe ai đó nói: Hắn chết chưa? Đánh chết hắn luôn! Lấy nhanh đi!
Bụp....
***
Sáng hôm sau, người ta bắt gặp một đứa bé và con chó nằm chết trong mớ vải vụn tại một ngôi nhà hoang... Trong tay nó đang cầm một tờ vé số nhàu nát, mặt mũi hắn đau đớn, nhưng khóe môi lại cong lên mơ hồ....
Em ơi! Ngủ ngon nhé!
Trương Văn Long
....