Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái
Posted at 25/09/2015
1450 Views
! – Tôi trợn mắt nhìn nó.
- Tao chịu hết nổi rồi, chiều qua đang xuống dốc cầu thì bị tụi nó bắn ná thun vào sau lưng, tao đau quá buông tay xe rồi té lăn cù… tổ cha nó…. ! – Khang mập nghiến răng. – Giờ tao tới đấm vỡ mặt thằng khốn đó ra cho rồi !
- Đừng… mày không có gì chứng minh là nó làm cả, giờ manh động gì là tình ngay lí gian, mày vừa bị phạt vừa bị nó dập thêm đấy ! – Tôi vội cản lại.
- Chứ sao giờ ? Tao tức quá rồi ! – Nó thu nắm tay lại.
- Đợi ! – Tôi thở dài.
Tôi không chỉ nói “ Đợi “ với mỗi Khang mập mà còn phải nói với những thằng khác, bởi cứ nhìn một thằng bị hại là tụi kia nóng nảy đòi dập hội đồng thằng Minh Huy ngay tắp lự. Tôi phải năn nỉ khô cả họng thì tụi nó mới cố nhẫn nhịn mà “ đợi “ theo lời của tôi.
Thế nhưng đợi gì đây ?
Không phải là tôi sợ thằng Huy, mà là tôi ngại những thủ đoạn của tụi nó cứ liên tiếp nhắm vào bạn bè của mình, tôi sợ mình sẽ giận quá mất khôn. Đặc biệt bây giờ tôi vẫn chưa biết thái độ của nó như thế nào đối với Tiểu Mai, vạn nhất nàng mà có chuyện gì bất trắc thì tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa. Nên tôi đang đợi những thông tin tình báo từ phía Sơn đen, để tôi có thể vạch ra một kế hoạch chống lại những mưu hèn kế bẩn, đâm thọt sau lưng này. Tôi đợi một cách nào đó khả dĩ có thể lật ngược tình thế, một chi tiết nào đó có thể làm bằng chứng lôi đầu được kẻ chủ mưu là thằng khốn Minh Huy ra ngoài ánh sáng chứ không phải là đám lâu la của nó.
- Sao rồi ? Có gì không ? – Tôi nói như gắt qua điện thoại.
- Vẫn chưa, đang khai thác, nó kín tiếng quá ! – Sơn đen trả lời.
- Nó có nói sắp xử tiếp đứa nào không ? – Tôi hỏi dồn.
- Không, nó chỉ nói bóng gió là mày sắp phải đau đầu nữa đấy ! – Thằng Sơn đáp.
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại thêm nóng ruột, đến lớp thì căng thẳng mà quan sát xem đám bạn thân của mình có bị gì nữa không, ở nhà thì tôi lo lắng Tiểu Mai sẽ bị thằng Huy giở trò, buổi tối thì tôi chả còn dám đi dạo cùng Tiểu Mai thêm nữa :
- Hôm giờ Nam lạ quá vậy ? Có gì thế ? – Giờ ra chơi, nàng chủ động ra ngoài gặp tôi.
- Không… không có gì đâu ! – Tôi điếng hồn khi phát hiện thằng Huy vừa nhìn về phía hai đứa.
- Chứ sao hỏi gì cũng không trả lời ? – Tiểu Mai nhíu mày.
Nếu còn kéo dài cuộc đối thoại này thêm nữa thì ngày mai, liệu rằng sẽ đến lượt thằng nào trong chúng tôi bị chơi bẩn nữa, tôi đành phải nói ra những gì tôi không muốn nói :
- Tiểu Mai nè ! – Tôi dè dặt.
- Hở ? – Nàng thắc mắc.
- Từ giờ… tụi mình hạn chế gặp nhau nhé, mình sẽ giải thích sau, nhé ? – Tôi nói gần như năn nỉ mà nghe tim mình thắt lại.
- Tại sao ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Không tiện đâu, Mai vào lớp đi ! – Tôi vội xua tay.
Thoáng nhìn vào trong theo ánh mắt lo lắng của tôi, cuối cùng Tiểu Mai thở hắt ra, rồi buông một câu mà tôi nghe lạnh cả gáy :
- Dạo này Nam hay qua nhà Trân quá nhỉ ? Ừ được thôi, mình vô lớp !
Rồi nàng quay trở vào phòng học bỏ mặc tôi đứng như trời trồng ngoài hành lang, quả thật lúc này tôi chỉ muốn lăn đùng ra chết giấc vì đầu óc đã đến giới hạn chịu đựng. Tôi bị thằng Huy đê tiện đánh đòn tâm lí đã lên bờ xuống ruộng rồi, giờ lại còn nhè ra chuyện tôi hay sang nhà Trân bị Tiểu Mai phát hiện nữa chứ. Không lẽ tôi đang từ chỗ chiến thắng tuyệt đối, đùng một phát mà trở thành mất tất cả hay sao vậy kìa ? Quan trọng là tôi chưa hề kể cho Tiểu Mai nghe chuyện tôi sang nhà Trân học thêm Anh ngữ, và cả mấy hôm giờ tôi cũng không còn sang nhà Trân nữa để giữ an toàn cho con bé, vậy thì sao nàng lại biết ?
Tôi phải làm sao đây ? Trong tay bây giờ không có bằng cớ gì chứng minh rằng thằng Huy là chủ mưu đầu sỏ của những trò bẩn thỉu vừa qua, không có gì chống lại nó để diệt tận gốc mà vẫn đảm bảo an toàn cho những người khác. Cứ cho rằng tôi đánh gục thằng Minh Huy để dập tắt tình trạng hôm giờ, mà vậy thì rất có thể tôi sẽ bị đuổi học, mà chưa kể về sau nó sẽ còn nhằm vào bạn bè tôi mà trả thù nữa.
Cảm giác đối đầu với một thế lực mà mình không thể nào tố cáo với ai vì thiếu chứng cớ, nhưng không thể nhịn được những chuyện thằng chủ mưu làm quả thật không dễ chịu chút nào. Vì lực bất tòng tâm, muốn hành động mà phải nhẫn nhịn để đợi cơ hội, thế nhưng thời cuộc có cho tôi cơ hội để lật ngược ván cờ này không ?
Việc chưa dừng lại ở đó, buổi trưa ngày hôm sau, vào giờ tan học, tôi đang ở trong cảnh dắt xe ra về mà chỉ muốn quăng xe đạp rồi lao đến đấm vỡ mồm thằng Minh Huy lúc này đang ton hót với Tiểu Mai ở phía sau. Đang lầm bầm rủa thầm nó, rủa thầm bản thân vì sự bất lực của mình thì tôi lại càng điếng hồn hơn khi vừa dắt xe ra khỏi cổng là đã thấy bé Trân đứng đợi đằng trước :
- Anh, hi ! – Con bé vẫn vô tư tươi cười với tôi.
- Em… lớp em học buổi chiều mà ? – Tôi sững sờ.
- Bữa nay em trực phòng hành chính, biết anh sắp về nên đợi luôn nè ! – Trân lỏn lẻn cười.
Lúc đó, tôi chỉ biết chết đứng mà chả nói được câu nào, vì từ phía sau lưng, tôi biết cả Tiểu Mai lẫn thằng Minh Huy đều nhìn thấy bé Trân đang cười nói với tôi.
Đây, là một tình thế có một không hai từ trước đến giờ !
Trong ánh nhìn của thằng Minh Huy, nó cuối cùng đã biết được bé Trân có mối liên hệ nào đó với tôi, và tôi thì chẳng biết những cái đuôi của thằng Huy đang bám theo mình lúc này, liệu chút nữa tụi lâu la giấu mặt đó có làm gì gây hại cho con bé không !
Trong ánh nhìn của Tiểu Mai, nàng bây giờ hẳn là chả buồn đợi tôi đính chính hay cãi biện gì nữa, bởi bé Trân đã chủ động đợi tôi sau giờ học, thế này thì chả phải là tình ngay lí gian hay sao, dù tôi chỉ có tình cảm với mỗi mình Tiểu Mai thôi mà !
Và tình thế này đưa ra cho tôi hai sự lựa chọn :
Một là tôi muốn bảo đảm an toàn cho bé Trân, tôi phải tự thân đưa con bé về nhà, mà như vậy thì khác nào tự tố cáo với Tiểu Mai rằng tôi đang… là một thằng sở khanh bay bướm ?
Hai là tôi muốn không có hiểu lầm giữa mình với Tiểu Mai, thì tôi phải làm ngơ bé Trân mà bỏ về, nhưng nếu như vậy thì lấy gì đảm bảo bé Trân sẽ không bị thằng Huy làm trò mất dạy nào đó để gây áp lực với tôi ?
Bé Trân không biết điều đó, vẫn vô tư nhìn tôi :
- Anh sao vậy, về thôi chứ ?
Tôi biết, mình không có nhiều thời gian để lựa chọn, tôi đành phải….
- Ừ… anh đưa em về ! – Tôi gật đầu đáp, nghe tim mình đông cứng lại, dần mất đi nhịp đập của sự sống tự hôm giờ.
Và quả thực là tim tôi có lẽ ngừng đập thật rồi, khi mà tôi tan nát cõi lòng khi nghe bé Trân thản nhiên cười tươi :
- Ủa ? Chị Mai nhìn mình kìa anh, qua rủ chị ấy về chung luôn đi !
Bằng một hành động yếu ớt vô lực, tôi lắc đầu thảm não :
- Thôi, về sớm đi, em ngủ trưa rồi còn chiều học !
- Dạ, hi ! – Trân nghe vậy thì nhoẻn miệng cười rồi đi theo tôi.
Dọc đường về, tôi buộc phải tạm bỏ qua tâm trạng của mình mà hết sức đề cao cảnh giới xung quanh để đảm bảo bé Trân được an toàn. Và khi con bé đã tủm tỉm chào tôi rồi khuất sau cửa nhà rồi, tôi mới thẫn thờ buông mình luôn xuống ghế đá ven đường, mặc cho ánh nắng gay gắt của buổi trưa đang chiếu thẳng vào thân người đầy mệt nhọc.
Tại sao vậy ? Những gì đường hoàng và chính đáng thì phải chịu thua những gì khuất tất, bạo lực hay sao chứ ?
Ngày hôm ấy, chỉ bằng những trò tiểu nhân bỉ ổi nhằm gây áp lực tinh thần mà thằng Minh Huy đã dồn tôi vào tình thế khó xử nhất từ trước đến giờ, tạo cho tôi một nỗi uất ức mà chính tôi cũng phải thừa nhận rằng, nó thừa thủ đoạn và đáng gờm hơn tôi tưởng !
Chap 237 :
Tôi tần ngần đứng trước bàn điện thoại, do dự xem có nên gọi cho Tiểu Mai hay không, bởi tôi cần phải giải thích chuyện sáng nay và cả của mấy ngày trước, rằng tôi không phải là muốn tránh mặt nàng, lại càng không hề có tình ý gì với bé Trân. Tất cả mọi chuyện đều là do thằng Minh Huy một tay đạo diễn và chơi bẩn, khiến tôi phải lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục với Tiểu Mai cũng không được mà rời xa nàng thì cũng không xong.
Nhấc ống nghe lên, bằng những động tác tay ngắt quãng, tôi lọ mọ nhấn số điện thoại nhà Tiểu Mai. Thế nhưng….
- “ Tiểu Mai là con gái mà, nhỡ mình kể ra hết cho nàng biết rằng mọi sự là do thằng Huy thì nàng lúc đó sẽ như thế nào ? Hẳn là sẽ tức giận mà tỏ thái độ gay gắt với nó, tệ hơn là có thể không nhìn mặt nó nữa, như vậy đúng là điều mình muốn đấy. Nhưng… hậu quả sau đó sẽ ra sao ? Thằng Huy chắc chắn sẽ điên lên mà giáng đòn thù xuống tụi thằng Khang rồi sao ? Lấy gì đảm bảo rằng nó sẽ không giở trò chứ, ông vua phải thua thằng liều mà, trường hợp đó nó còn gì để mất nữa đâu ??!! “
- “ Phải rồi, đầu đuôi cơ sự của những chuyện này là do mâu thuẫn giữa mình với thằng Huy, trong mục đích đều là vì Tiểu Mai. Vậy thì nếu một trong hai thằng không đạt được mục đích đó, hẳn nó sẽ tức ghê gớm lắm ? Nếu bây giờ mình kể hết cho Tiểu Mai, thì thằng Huy sẽ tiếp tục ám hại bọn mình với quy mô và nhiều thủ đoạn khó lường hơn rồi sao ? “
- Cạch ! – Tôi thẫn thờ buông máy điện thoại xuống bàn.
Thôi vậy, im lặng và chờ đợi chính là cách mà tôi đã chọn, vậy thì hãy làm theo cách đó thôi !
Tôi ngồi phịch ra chiếc ghế bành, thầm nghĩ bây giờ chắc Tiểu Mai đang giận tôi ghê lắm, hẳn nàng còn buồn nữa, nàng còn đợi lời ngỏ chính thức từ tôi thì tôi đã… bị bé Trân phá đám sáng nay mất rồi. Mà kể ra cũng bực con nhỏ này ghê, lúc nào không đợi, lại đi nhè lúc tôi đang bị thằng Huy phá buộc phải giữ khoảng cách với Tiểu Mai thì y như rằng con bé nhảy vào lấp chỗ, thế thì có khác nào bảo tôi là thằng Sở Khanh đâu chứ ?
Lúc này quả thật là tôi hoàn toàn bất lực, trận địa thằng Minh Huy giăng ra không hề đưa cho tôi một phương án lựa chọn nào cả. Đã thế nó còn chơi bẩn dùng những trò tiểu nhân mà phá bạn bè của tôi, thêm nữa là giờ chưa biết nó có làm gì bé Trân không, bởi tôi chắc hẳn khoảng thời gian tôi đưa Trân về nhà con bé là đã bị tụi lâu la kia theo dõi mất rồi.
Giờ làm sao đây ? Đợi như tôi vẫn thường bảo bọn Khang mập ư ? Đúng ra là tôi đang đợi một phép màu hay một vị cứu tinh thì nghe hợp lí hơn, vì bây giờ tôi có làm được gì khác đâu. Thằng Minh Huy ở trong tối, vung tiền ra cho bọn đệ của nó hành sự, còn tôi thì ở ngoài sáng, luôn thấp thỏm chẳng biết liệu rằng ngày mai thằng nào trong số bọn tôi sẽ dính đòn bỉ ổi của nó. Quân sư Sơn đen thì lại không điều tra thêm được gì nhiều về mục tiêu kế tiếp, thế thì biết gì mà chuẩn bị trước chứ ?
Buổi tối hôm đó tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra được cách nào để đường đường chính chính lôi đầu thằng Huy ra trước công luận bằng những lập luận và nhân chứng chặt chẽ, để mọi người biết rõ bộ mặt thật của nó. Có lúc tôi ngồi mơ màng tưởng tượng ra cảnh thằng Huy cúi đầu nhận tội trước hội đồng kỉ luật của trường, trước mặt gia đình và bạn bè cả lớp. Ấy thế mà cảnh tượng đó lại bị thay thế bằng hiện thực phũ phàng, là tôi buộc phải án binh bất động cả mấy ngày trời liền chỉ để trông chờ vào quân sư Sơn đen, trông chờ vào tin tình báo có ích nào đó mà hi vọng rằng dựa vào đấy có thể lật ngược thế cờ chiếu bí của thằng Huy lúc này.
Đang nhăn nhó suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại từ dưới nhà vang lên :
- Reng… reng….. !
Tôi giật nảy người phần vì bất ngờ, phần vì nghĩ rằng rất có thể là… Tiểu Mai đang gọi cho tôi, để hỏi về vụ gặp bé Trân sáng nay.
- “ Trả lời sao giờ ? Có nên nói thật hết không ? “ – Tâm tư của tôi đã bắt đầu lung lay.
Đợi chuông đổ thêm hồi nữa thì tôi mới tặc lưỡi bước đến nhấc máy, quyết định là… đến đâu hay đến đó, tuỳ tình hình mà sẽ liệu cơm gắp mắm :
- A lô ! – Tôi nói qua điện thoại.
- À… phải Nam không ? – Một giọng con trai từ phía đầu dây bên kia.
- Ừm… Nam đây, ai vậy ? – Tôi ngạc nhiên vì mình bị nhận ra, mà giọng nói này thì cũng quen lắm, nhưng nhất thời tôi chưa nhớ ra là ai.
- Tao nè, quên rồi à ? – Thằng đó hỏi ngược lại tôi.
- Mày là… thằng nào ?
- Ơ… thằng này, đánh tao một quyền vào be sườn xong rồi bỏ chạy luôn à ?
- Mày… A Lý phải không ?
- Chứ thằng nào nữa ? Coi bộ bữa đó một cước của tao không để đời cho mày à ?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là thằng A Lý – đối thủ trận chiến Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền trong mùa hè vừa rồi của tôi. Làm nãy giờ tôi cứ tưởng là thằng Huy phái đệ nó gọi điện đến đe doạ tôi chứ :
- Sao mày ? Khoẻ không ? Gọi tao có gì đấy ? – Nét mặt tôi giãn ra, chả hiểu sao bây giờ tôi cảm thấy thằng A Lý cứ như bằng hữu thân thiết tự đời nào, đúng là không đánh nhau không biết huynh đệ mà.
- Khoẻ mới còn nói chuyện được, mày sao ? - A Lý hỏi lại.
- Tao khoẻ như voi, hì !
- Vậy được rồi, đánh trận nữa đi !
- Thôi… đang đi học mày… có gì tao nằm nhà thì khổ !
- Hề hề, giỡn thôi, nói nè, chắc tháng sau nhà tao vào Phan Thiết lập thêm cơ sở thực phẩm mới cho chú tao, có gì tới lúc đó tao gọi cho mày nghen, coi chỗ nào có món ngon hay đi chơi đâu đó thì dẫn tao đi cho biết !
- Ừm, tới đó cứ gọi cho tao, mà lựa chủ nhật đi nhé, trong tuần tao kẹt học rồi !
- Ok, biết mà !
- Ủa mà sao mày biết số điện thoại nhà tao ?
- Thì tao hỏi thằng Mén, nó giờ là đệ tử tao mà !
- Hả ? Mày thâu nhận nó luôn à ?
- Ừ, nó năn nỉ tao dạy võ cho nó, bất quá thì đành vậy thôi !
- Vậy là… xem như mày trùm luôn xóm Giữa rồi, nhỉ ?
- Ờ, mà quan trọng gì mấy vụ đó, thế nhá, giờ tao đi giao chả lụa đây, lúc vào Phan Thiết tao gọi cho, nhớ dẫn tao đi chơi cho biết đấy !
- Được mà, cứ vậy đi !
Tôi buông điện thoại ra, cảm thấy trong lòng thư thái hơn được một chút, vì cũng lâu lắm tôi mới có một cuộc nói chuyện qua điện thoại bình thường như hôm nay. Chứ bữa giờ toàn là bọn thằng Khang gọi điện báo tin thằng này vừa bị nạn, lúc thì có thằng nóng nảy bảo muốn xử đẹp tụi thằng Huy. Cơ mà tôi cũng không chắc đến lúc A Lý vào chơi thì tôi có toàn mạng hay “ lành lặn “ mà dẫn nó đi thăm thú cảnh quan không nữa, có khi lúc đó tôi bị thằng Huy dứt điểm rồi cũng chưa biết chừng.
Bất giác tôi bỗng muốn gọi cho thằng Mén để tán dóc chơi, hoặc gọi cho LyLy để nghe em ấy thủ thỉ cũng được, tự dưng tôi thấy chán cái đất Phan Thiết này quá, muốn về Phan Rang chơi cho lành. Chứ mỗi sáng tỉnh dậy ở Phan Thiết, tôi đều chán nản chả muốn bước chân xuống giường, trong đầu thì toàn những câu hỏi đại loại như sáng nay thằng Huy sẽ giở trò gì đây ? Hay tụi thằng mập có bị tai bay vạ gió gì nữa không ? Hay là Tiểu Mai rồi sẽ đối xử với tôi ra sao đây ? Nàng sẽ lo lắng hỏi han cho cái bộ mặt chán nản của tôi, hay là sẽ lạnh lùng thậm chí chẳng thèm nhìn tôi đến một nửa ánh nhìn nữa ?
Và sáng hôm sau tôi tỉnh dậy cũng với một tâm trạng đó, tôi uể oải thay đồ rồi đạp xe đến trường, chẳng còn hồ hởi như cái thời gian mà tối đi dạo với Tiểu Mai xong sáng mai lại chạy lên lớp gặp nàng nữa. Bây giờ tôi đang dắt xe vào bãi gửi, thở dài ngao ngán khi nghĩ thầm liệu rằng bữa nay thằng khốn nạn Minh Huy sẽ lại giở trò gì đây ? Tôi an toàn thì tức là đám bạn tôi đang có vấn đề cũng chưa biết chừng !
Gạt cái tó xe xuống, tôi xách cặp lê bước lên hành lang, vừa đặt chân vào phòng học là tôi chạm mặt ngay Tiểu Mai đang bước ra, tay nàng cầm miếng giẻ lau bảng :
- À…chào… ! – Tôi lúng búng đứng sững lại.
Và điều làm tôi bất ngờ chính là ngay sau đó, Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi, nói như gắt gỏng :
- Tránh ra !
Tôi nhất thời bất động mất một giây rồi mới dịch người sang bên theo lời nàng, cảm nhận rõ ánh nhìn bất nhẫn pha lẫn tức giận của Tiểu Mai vừa lướt qua mình.
- Sao thế ? Yêu nhau lắm cắn nhau đau à ?
- Chà, có chiến tranh rồi đây !
- Giận hờn vu vơ, hê hê !
Đám bạn lớp tôi như chỉ chờ cơ hội này là lập tức tụm đầu vào bàn tán xôn xao, hết đứa này chỉ trỏ lại đến đưa kia bụm miệng cười tủm tỉm, tệ hơn là có đứa còn oang oang lên cho cả mọi người nghe thấy :
- Thế là tan vỡ thật rồi, thôi thì chia tay từ đây !
Mới sáng ra đã gặp hoạ, tôi tức tối nhìn thằng Minh Huy ở phía tổ 1 đang cười khinh khỉnh đầy ngạo mạn. Tuy không biết nó đã bơm đểu gì với Tiểu Mai để đến nỗi nàng giận tôi như vậy, tôi chỉ còn cách nén giận dữ vào trong mà tiếp tục… án binh bất động, cúi gằm mặt bước về chỗ ngồi mà cố tránh cái nhìn tò mò của bạn bè.
- Mày làm gì vậy ? Sao Trúc Mai giận thế ? – Thằng Luân trờ người tới.
Tôi nhìn Luân khùng đang hóng chuyện mà chẳng biết phải nói sao với thằng này về việc ngày hôm qua tôi vô tình bị bé Trân hại chết, quả thực là như vậy. Tôi lắc đầu chán nản, buông mình xuống ghế hỏi nó :
- Đám kia có bị gì không ? – Nói rồi tôi đưa mắt nhìn hội bàn tròn.
- Không, lành lặn hoàn toàn, nhưng thằng Khang thì đang xoa dầu khắp người kìa, ná thun bắn vào lưng thì đau phải biết ! – Luân khùng thì thào.
- Ừm…. ! – Tôi thở hắt ra đầy bất lực.
- Sao ? Có cách gì chưa ? Cứ nằm đợi chết thế này tao không thích lắm ! – Nó tiếp lời.
- Tạm thời thì chưa ! – Tôi lắc đầu trả lời.
- Đợi hoài, tới khi đến mày bị xử đẹp rồi thì nằm đợi trong viện luôn !
Thằng Luân ngao ngán buông một câu trù ẻo rồi bỏ về chỗ ngồi, để mặc tôi đang đần mặt ra với những tai hoạ tinh thần liên tiếp giáng xuống đầu mình. Chỉ vừa mới bước vô lớp chưa được 5 phút thì tôi đã bị Tiểu Mai đuổi cổ thẳng thừng, bạn bè thì bàn tán từa lưa, thằng Minh Huy thì cười ngạo nghễ, giờ đến lượt hội chiến hữu Luân khùng bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ về kế hoạch “ ôm cây đợi thỏ “ của tôi.
Chính vì vậy mà những tiết học sau đó, gần như trọn thời gian ngồi trong lớp tôi chẳng buồn chép bài hay nhìn lên bảng, mà trong đầu chỉ vật lộn với những suy nghĩ rằng phải nên làm gì lúc này để cải thiện tình hình. Để rồi vào tiết học thứ 2 trong ngày, tôi mắc phải một sai lầm chí mạng :
- Cái thằng kia, mày có đang nghe giảng không mậy ? – Thầy Toàn nheo mắt nhìn tôi.
Thế nhưng tôi lúc này nào có biết trời trăng mây gió gì chứ, chỉ đang ngồi nghĩ đến cái vẻ mặt ngạo nghễ của thằng Huy mà tức ói máu thôi chứ có để ý là thầy Toàn đang nhìn mình đâu.
- Trí Nam, đứng dậy ! – Thầy Toàn dập cây thước xuống mặt bàn.
- Ê… thầy kêu mày kìa… ê.. ! – Khang mập gõ gõ cái bút vào lưng tôi.
Đến đây thì tôi mới giật mình nhận ra tình thế đang là như nào, vội hoảng hồn đứng bật dậy :
- Dạ…. ! – Tôi đã bắt đầu tim đập chân run.
- Không chú ý trong giờ học, ra khỏi lớp ! – Và thầy Toàn thậm chí còn không cho tôi một cơ hội để phân bua, dứt khoát chỉ tay ra phía cửa ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi đành ngậm ngùi gấp sách vở lại rồi lê từng bước chân nặng nề ra ngoài giữa ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình.
- “ Sao điên quá vậy trời ? Đã biết là tiết Toán rồi mà còn không chú ý nữa ? Toi mất công sức bữa giờ cố gắng học Toán lại rồi, Tiểu Mai sẽ nghĩ sao đây ? “ – Tôi cay đắng nghĩ thầm khi bước ra khỏi phòng học.
Đi hết dãy hành lang lớp học, xuống cầu thang rồi tôi mới bước xuống sân trường. Khung cảnh bốn bề vắng lặng như tờ, sân trường vào giờ học trống không chẳng có bóng một học sinh, ngoại trừ vài người lao công đang quét chổi sột soạt dưới đất để gom lại những tụm lá rụng đầy sân. Tôi tặc lưỡi lắc đầu chán nản, cảm giác “ nghỉ sớm “ thế này đúng là bách nhục, vì nhìn vào thì ai chẳng biết thằng này vừa bị đuổi cổ khỏi phòng chứ.
Tần ngần một hồi, tôi quyết định đi ra căn- tin ngồi, mang một hi vọng hơi… bị xấu xa là sẽ có thằng nào đó trong hội bàn tròn cũng bị thầy Toàn đuổi ra khỏi lớp để ngồi chơi với tôi cho có bạn...