Old school Easter eggs.

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái

Posted at 25/09/2015

1517 Views

Con trai tụi tôi thì chạy chơi hay ngồi nói chuyện tầm phào ngày này qua tháng nọ thì không nói làm gì, tụi con gái thì suốt ngày bày biện đồ hàng hay búp bê ra chơi cũng là quá bình thường. Thế nhưng chỉ có mỗi LyLy là không giống ai, lúc nào cũng ôm cuốn sách ngồi ở ghế đá trước nhà mà đọc liên hồi, chỉ có thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên trông bạn bè chơi bằng ánh mắt mà theo tôi là có chút gì đó ghen tị và nuối tiếc.

Tôi thì từ bé đã nhiễm cái tật mê gái đến chết không bỏ, thêm nữa LyLy lại xinh xắn dễ thương, lúc nhỏ đôi mắt đã to tròn như là công chúa lai ở phương Tây, thế nên mùa hè năm lớp 5, khi mà liên tục nửa tháng trời chạy chơi trước nhà cùng mấy ông anh, nhìn LyLy cứ ngồi đọc sách hoài một chỗ rồi lâu lâu lại nhìn bọn tôi thì tôi đâm ra thắc mắc quá thể.

Quẳng cây súng nước xuống đất, tôi phóng lại băng ghế đá và ngồi xuống cạnh LyLy :

- Này, sao hông ra chơi ? – Tôi nghênh mặt hỏi, ra vẻ ta đây chẳng thèm quan tâm nữ sắc gì đâu, chỉ là thấy cô em hơi tội tội thôi.
- Ưm… mình không ra ngoài được ! – LyLy nhìn tôi, ngồi dịch sang bên.
- Ơ hay, đang ngồi ở ngoài chứ đâu mà bảo là không ra ngoài được ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên.
- Nhưng… không chạy chơi được đâu ! – LyLy bặm môi, lúc lắc đầu.
- Thế… tên gì ? – Tôi tò mò hỏi.
- Mình á ? – Cô ấy ngập ngừng.
- Ừ, tui tên N rồi ! – Tôi cười khì.
- Mình tên Ly, Hân Ly ! – LyLy đáp.
- Khó gọi quá, kêu là LyLy cho dễ nhá ! – Tôi tự dưng phong luôn cho mình cái quyền tự đổi tên của người khác, vừa nghe tên LyLy là tôi lại nhớ đến chậu hoa kiểng mà mẹ tôi trồng ở nhà, thế là gọi LyLy luôn.
- Ưm, hi, bạn ra chơi tiếp đi, mình không được đâu ! – LyLy mỉm cười.
- Thì đến nói chuyện cho vui, đọc sách hoài cận thị mất bây giờ ! – Và chẳng đợi LyLy đồng ý, tôi kéo tay cô ấy đi luôn đến nhập bọn với tụi tôi trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai ông anh.

Thế đấy, lúc nhỏ tôi phi thường biết bao, làm quen với con gái dễ ợt, nắm tay một cái rụp là xong chứ chả phải cứ gặp Tiểu Mai hay Khả Vy là lại ngắc ngứ như bây giờ. Từ dạo đó, cứ hễ hội con trai tụi tôi đi chơi đâu là có mặt LyLy ở đó, cô nàng ít nói nhưng được cái hay cười, mà mỗi lần LyLy cười thì lại rất duyên, tôi chết mê mệt luôn khi đó. Nhưng với một thằng nhóc lớp 5 khi đó thì tình cảm trai gái là một điều gì đó chưa định hình rõ ràng, chưa biết đến thích hay mến là gì. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy không muốn LyLy ngồi một mình, và muốn một cảm giác gì đó rằng LyLy phải chơi cùng tôi. Suốt những mùa hè kế sau đó, tôi với LyLy như đôi bạn thanh mai trúc mã đi đâu cũng có nhau, và tôi lại có lúc còn bạo gan ngồi chơi búp bê và đồ hàng cùng LyLy mặc cho mấy ông anh ôm bụng cười lăn bò càng. Cứ hè về thì việc đầu tiên tôi làm là phóng sang nhà LyLy, trước là chào hỏi và sau là kéo tay rủ đi chơi.

Mà cái miệng tôi kể cũng như là ăn mắm dặm muối đường thật, vừa doạ LyLy nếu đọc sách hoài sẽ bị cận thị thì y như rằng chuyện đó xảy ra. Mùa hè năm lớp 8, tôi về quê thì đã thấy cô bạn năm trước nay đã đeo thêm cặp kính cận. Nhưng tuyệt nhiên LyLy chỉ có xinh hơn chứ không vì thế mà mất duyên đi phần nào, tôi lại càng thêm thinh thích. Ở Phan Thiết tôi đã không tán được nhỏ nào thì ít ra ở Phan Rang tôi cũng có một cô bạn xinh xắn dễ thương này chứ.

Thế nhưng người “ thích “ LyLy thì cũng chả phải duy nhất mình tôi, vẫn còn cơ số những đứa con trai khác, tiêu biểu là thằng Mén, A Tắc và… Phệ đầu lãnh. Thằng Mén với A Tắc thích LyLy thì tôi biết, mỗi lần đi chơi là y như rằng thằng Mén mê mẩn nhìn LyLy, còn A Tắc thì thằng này thể hiện tình cảm ra mặt. Cứ lâu lâu lại rủ thêm A Lý vào, chạy tọt thẳng đến rồi đưa LyLy quyển sách hay truyện của nó vừa mua rồi quay đầu chạy thẳng, bỏ mặc tôi với thằng Mén há hốc mồm chả hiểu quái gì mà thằng này lại phá luật đi vô xóm Giữa. Nhưng khi thấy A Lý cũng đứng đó thì tụi tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Còn thằng Phệ thì thể hiện tình cảm với LyLy bằng cách bạo lực hơn, bằng chứng là nó luôn cắt cử một thằng đệ làm trinh sát, suốt ngày cứ quanh quẩn gần gốc me tây mà quan sát, rồi đem tin tình báo về cho nó nếu chẳng hay có thằng con trai nào đó tán tỉnh LyLy. Kết cuộc là vài thằng con trai xóm Dưới, thằng Mén xóm giữa đã nếm mùi bạt tai của Phệ đầu lãnh. Nhưng ông Rin và A Lý cố nhịn, chỉ vì đơn thân đi đập thằng Phệ là đồng nghĩa tự sát, bên đó vừa mạnh vừa đông, chả sợ bố con thằng nào. Thế nên tôi chỉ âm thầm lặng lẽ làm bảo vệ cho LyLy, suốt ngày hai đứa kè kè như hình với bóng, vì vậy thỉnh thoảng tôi chạm phải ánh nhìn toé lửa của A Tắc, và giật thót người trông thấy Phệ đầu lãnh dứ dứ nắm đấm trước mặt.

Nhưng thây kệ, LyLy là người xóm Giữa, có thích ai thì cũng… phải thích con trai xóm Giữa, mà thằng con trai đó thì dám là tôi lắm, hề hề !

Ngoại truyện chương 6 :

Ngày ấy, tôi thể hiện với LyLy rằng mình thích cô ấy bằng cách suốt ngày cặp kè bên cạnh LyLy, chơi gì cũng chơi chung, đọc sách cùng, muối mặt ngồi bán đồ hàng hay vẫy vẫy cái tay búp bê. Lúc đó tôi cứ tưởng rằng chẳng chóng thì chầy, LyLy sau này lớn lên sẽ là bạn gái của tôi, và trong trí óc một thằng nhóc chưa hiểu sự đời thì tôi đã nghĩ tình yêu như người lớn vẫn thường hay nói rốt cuộc chỉ có như vậy. Suốt ngày đi chơi cùng, chọc cho cô bạn gái cười vui là đủ.

A Tắc biểu hiện tình cảm bằng cách luôn tặng LyLy thật nhiều sách, và thỉnh thoảng lại dúi vào tay cô ấy mấy thỏi chả lụa còn nóng hổi mà nhà nó vừa cho ra lò. Dù rằng liền ngay sau đó thì tôi với mấy ông anh lập tức giật ngay mà vừa thổi vừa ăn, xuýt xoa khen LyLy cố gắng phát huy để tụi tôi được ăn chả lụa miễn phí hoài hoài.

Phệ đầu lãnh hung hăng quá trớn, thể hiện tình cảm bằng cách như dân côn đồ, cứ chực lăm le xử đẹp thằng nào đến gần LyLy. Nó đâu biết càng làm vậy thì người ta sẽ càng sợ mà tránh xa nó ra, và con gái thì lại càng e ngại nó hơn nữa.

Và trong cuộc đua giành lấy tình cảm của người đẹp LyLy, thằng Mén đã chứng minh cho tôi thấy sự chân thành không hoa mĩ mới là mấu chốt dẫn đến thắng lợi. Tôi phải thừa nhận một điều, thằng Mén tuy khù khờ không biết ăn nói, chỉ hay gãi đầu cười trừ cho qua chuyện lại là thằng hiểu và quan tâm LyLy nhất, hơn hẳn tôi vốn hay kề cận cô ấy.

Chính Mén là người cho tôi biết LyLy bị hen suyễn từ nhỏ, thế nên không thể chạy chơi như các bạn đồng trang lứa khác, và phải luôn giữ cho tâm thái được bình lặng, không được xúc động quá mức sẽ làm cơn hen trỗi dậy. Lúc ấy tôi mới ngớ người ra và hiểu lí do tại sao lần đầu tiên gặp LyLy, cô ấy đã nói mình không thể ra ngoài chơi đùa được mà chỉ ngày ngày ngồi đọc sách.

Và cũng lại có một lần khác, khi mà cả bọn đang cười giỡn vui vẻ thì tôi chợt nhận ra LyLy từ nãy đến giờ vẫn im thin thít chẳng buồn nói câu nào.

- Sao thế ? Hết sách đọc hở ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ưm…. ! – LyLy lắc đầu.
- Là sao ? Hay đói bụng ? – Tôi lại càng đâm ra thắc mắc tợn.
- Không… không có phải… ! – Cô ấy nhăn mặt khó nói.

Ngay sau đó, thằng Mén đã làm tôi bất ngờ thêm lần nữa, khi mà nó chợt đưa tay lên trán LyLy :

- Nóng hổi nè, về nhà nghỉ đi Ly, sốt rồi đó !
- Ừm… chắc mình về… hơi mệt ! – LyLy gật đầu.

Tôi sững sờ mất cả buổi, tự hỏi tại sao tôi không thể nhận ra rằng LyLy đang bị sốt mà vẫn cố đi chơi khi tôi nằn nì mãi, mà thằng Mén lại có thể biết được điều đó. Trông thấy nó đưa mắt nhìn tôi ý như dò hỏi, tôi thở hắt ra rồi nói :

- Mày dìu LyLy về đi, tao gọi y tá đến !

Đêm hôm đó, tôi nằm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, và đến gần nửa đêm, tôi ngậm ngùi nhận ra một sự thật rằng chỉ khi bạn thật sự yêu mến một ai đó, thì bạn mới có thể để ý được những biểu hiện khác lạ dù chỉ là nhỏ nhất của người đó. Và tôi cũng biết rằng, thằng Mén thích LyLy hơn rất nhiều so với tôi, và quan tâm thật sự chứ không hời hợt, tà lơ phất phơ như ông anh nó. Tôi nhận ra mình trước giờ chỉ đơn thuần là hơi thích LyLy với tư cách một người bạn bình thường, không hơn không kém. Thế là tôi có một quyết định dứt khoát, thôi mơ mộng về chuyện làm bạn trai của LyLy nữa, mà chuyển sang làm người tác thành cho nó với LyLy.

- Ui, thiệt hả anh N ? – Thằng Mén mắt sáng rỡ khi tôi vỗ vai nó, và bảo rằng nó xứng đôi với LyLy lắm.
- Ừm, tao sẽ hỏi ý LyLy giúp mày, cũng nói tốt thêm cho mày luôn ! – Tôi gật đầu, tự dưng thấy mình rất ra dáng một người anh chính hiệu.
- Hì hì, nhờ anh hết nha ! – Nó gãi đầu cười khì khì.

Và tôi cũng không lạ gì, khi sau một hồi hỏi han vẩn vơ quay ngang xét dọc mới biết được rằng LyLy cũng có ý với thằng Mén, khi mà trong suốt những năm học, ngày nào thằng Mén cũng chở LyLy đi và về. Tôi lắc đầu cười, quả thật là “ nhất cự ly, nhì tốc độ “ mà ! Vậy là LyLy từ nay xem như hoa đã có chủ rồi đấy, đó là thằng Mén nhà tôi chứ không phải ai khác, đứa nào mà léng phéng phá đám thì liệu hồn với ông đấy !

Thế nhưng sự đời không đơn giản như thế, khi mà kế bên xóm Giữa là xóm Trên và xóm Dưới, tôi quên mất trong đám con trai thích LyLy vẫn còn hai đứa sừng sỏ là Phệ đầu lãnh và A Tắc. Kì nghỉ hè năm lớp 9, một ngày trước khi sinh nhật LyLy, tôi với thằng Mén đang ngồi nghĩ ngợi xem nên tặng gì cho cô ấy :

- Tặng sách đi, LyLy khoái đọc sách mà ! – Tôi hiến kế.
- Vậy hả anh ? – Thằng Mén ngơ ngác.
- Mày đừng nghe nó, ngu bỏ xừ, bé Ly đọc sách suốt rồi, mày tặng thế thì bình thường quá ! – Ông anh tôi hừ mũi.
- Chứ sao anh ? – Thằng Mén đần mặt ra.
- Phải tặng cái gì độc đáo, mà lại gây ấn tượng mạnh thì con gái mới thích ! - Ổng tiếp lời.
- Là cái gì ? – Tôi với thằng Mén đồng thanh hỏi.
- Cái gì thì tự tụi mày nghĩ chứ sao hỏi tao ! – Ông anh tôi sừng sộ.

Bàn tán rôm rả một hồi, không ít lần gạt tay xua đi những chiêu trò tầm bậy như tặng kẹo của thằng Bin hay tặng thú bông của cu Tèo, tôi với thằng Mén mới thống nhất là sẽ gấp một đống những con thú bằng giấy màu, vì theo như lời thằng Mén thì LyLy rất thích nghệ thuật xếp giấy Origami của Nhật.

Hì hục đến gần nửa đêm, hai thằng tôi mới quệt mồ hôi chiêm ngưỡng món quà mà đa phần toàn là thằng Mén tự giành làm, tôi chỉ ngồi hiến kế.

- Xong há anh N ? – Nó hỏi tôi.
- Ừm, mai mày đem tặng là nhất ! – Tôi gật đầu.
- Hi, mai em chở LyLy học thêm về rồi tặng luôn, cảm ơn anh nhiều nha ! – Thằng Mén cười mãn nguyện.
- Ờ, được đấy, tao ngủ đây ! – Chẳng hiểu sao nghe nó cảm ơn tôi lại thấy ngường ngượng làm sao đó, dù rằng quả thật tôi rất vui, khi nhìn thấy trong mắt nó ánh lên một hạnh phúc mà từ ngày mai nó sẽ được biết.

Chiều ngày hôm sau, cả nhà đã đi làm hết, tôi đang ngồi lầm bầm rủa thầm ông anh tót sang nhà bác Tư chơi mà không rủ tôi thì chợt nhớ ra, tự hỏi không biết thằng Mén tỏ tình đến đâu rồi, đã ra ngô ra khoai gì chưa đây nữa. Nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ tối, đang thầm hối thúc nó về thật nhanh để còn biết kết quả thì tôi thấy thằng Bin ba chân bốn cẳng chạy vụt vào trong nhà :

- Anh… anh.. N…. ! – Nó thở không ra hơi, vã cả mồ hôi hột.
- Cái gì ? Chó rượt mày à ? – Tôi nhíu mày ngạc nhiên.
- Không… không phải, anh… anh Mén… với chị Ly.. bị ông Phệ, hộc… chặn đánh ở xóm Trên kìa ! – Thằng Bin mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp nói.
- Sao….mày.. mày kể rõ hơn coi, ở đâu ? – Tôi sững sờ.
- Lúc nãy ra đầu ngõ chỗ sân trước phường, em thấy ông Phệ với tụi xóm Trên đá xe đạp của anh Mén, rồi cầm cái giỏ quà đập ảnh túi bụi, rồi… chị Ly cũng sợ dữ lắm… ! – Nó vừa thở vừa nói.

Tôi nghe như nghẹn ứ lại, và rồi bừng bừng nộ khí xung thiên, tôi bước vội ra cổng :

- Mày ở nhà, ai hỏi thì nói tao ra ngoài có việc ! – Tôi gằn giọng.
- Dạ… ! – Thằng Bin ngồi phịch xuống thềm – Mà anh đi đâu vậy ? Tụi mình có cứu anh Mén không ?
- Cứ ở nhà đi ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi quay đi.

- “ Thằng khốn nạn, cái lũ côn đồ tụi mày….. đã động chạm gì vào tụi mày ? “
- “ Tao nguyền rủa mày thằng khốn Phệ, đê tiện đến thế là cùng… ! “
- “ Lần này không đập mày tao không tên N nữa mà ! “

Tôi điên tiết chửi thầm trong đầu, thu chặt nắm đấm tay lại, chỉ muốn đi ngay đến xóm Trên để dần cho tụi côn đồ kia một trận. Nhưng tôi tự biết sức mình có hạn, giờ mà đơn thương độc mã dấn xác vào đó thì cũng tổ chuốc lấy thất bại, không những không cứu được người mà còn tự hại lấy mình. Nhưng thằng Mén là em họ tôi, LyLy là bạn thân của tôi, sao có thể giờ phút này lại còn chần chừ ở đây được chứ ?

- “ Bình tĩnh nào, mày phải nghĩ cách, bình tĩnh….. bây giờ tụi xóm Trên đông hơn hẳn, mà xóm Giữa thì không còn ai ngoài mình… làm sao đây ? “ – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, nghiến răng trèo trẹo.

Cuối cùng tôi chợt nảy ra một ý định, vừa táo bạo lại vừa… có vẻ điên rồ, nhưng tôi biết, đây là cách duy nhất khả dĩ có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Và nếu cách này không thành công thì chỉ e là tôi đã đo đất ở một nơi khác, chứ không phải là đến chỗ thằng Mén nữa rồi.

- “ Mén, ráng đợi tao ! “ – Tôi hít thật sâu rồi dấn bước vào xóm Dưới, cảm nhận hai mắt mình đã bắt đầu rát dần.

Quay trở lại với chi tiết chạm mặt thủ lĩnh xóm Dưới vừa kể ở chương trước, lúc này thằng A Tắc đứng án ngữ trước mặt tôi :

- Mày muốn gặp anh tao là gặp ? Cái cùi chỏ này nè ! – Nó hất hàm...