XtGem Forum catalog

Yêu không hối tiếc

Posted at 25/09/2015

519 Views

- Hắn gạt đi.

Tiếp Khánh Nam tại lớp của Phượng Vũ vẫn là con nhỏ anh mới gặp cách đó không lâu.

- Có ai tên Phượng Vũ ở trong lớp không em?- Anh hỏi ngay chẳng đợi cô ta mở lời tán tỉnh lung tung nữa.

- A, con nhỏ kì cục đó hả? Bữa nay nó nghỉ sớm, kêu mệt nên xin thầy về từ tiết hai rồi. Anh tìm nó có chuyện gì thế?

- Không có gì.- Anh lắc đầu- Có chuyện muốn hỏi thôi. Thôi học đi nhé!

Anh chạy biến đi thật nhanh. Trưa nay bà nội muốn anh về ăn cơm vì bảo có người muốn giới thiệu cho anh nhưng anh đã kêu phải học cả ngày nên không muốn về. Gì chứ anh ghét nhất là bọn con gái õng ẹo kiểu tiểu thư của đám nhà giàu. Nhão nhoét không chịu nổi, giá chi chúng bằng được một phần trăm nào của em gái anh thì anh còn nghía qua tí chút. Lúc nào cũng “Anh ơi em sợ...” nghe nổi hết da gà, mà cũng mất luôn cái hứng đụng vào người bọn nó nữa.

Khánh Nam lang thang xuống canteen kiếm cái gì bỏ bụng thật nhanh trước khi cái bọn con gái kéo nhau xuống làm hỏng bữa trưa của anh. Anh thích mấy món ở trường hơn là mấy món sơn hào hải vị ở nhà bà nội. Khi anh còn ở Hà Lan, mẹ anh cũng thường nấu những món ăn giản dị như thế này nên ba anh thích về nhà ăn cơm cùng ba mẹ con lắm. Mẹ nói đó cũng là một trong những cách níu chân ba về với gia đình. Thế nên nhiều năm nay ba mẹ sống với nhau rất hạnh phúc. Dù ba là một ông chủ của một tập đoàn xe hơi lớn, tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng ba vẫn chỉ yêu mình mẹ.

Đột nhiên, anh chạnh lòng nhớ tới mẹ và gia đình. Không biết nếu đi học ở Harvard thì anh có thể ngồi nhớ đến mẹ anh như lúc này không? Tính anh vốn ham vui, nên rất có thể anh sẽ bị cuốn vào lối sống kiểu Mỹ, và anh sẽ quên mẹ, quên gia đình.

- Mẹ yêu ơi...- Anh gọi khi nghe giọng bà bên kia đầu dây.

- Sao thế con? Ở đó thế nào? Có quen không?

- Ổn hết mẹ yêu à. Chỉ là không có ba mẹ với Cún ở đây nên con hơi buồn thôi. Con xin lỗi vì đã giận mẹ vô lý.

- Sao bữa nay Bin của mẹ giống ông cụ non thế? Giờ này chắc đang là trưa ở Việt Nam nhỉ? Con ăn gì chưa?

- Con đang ăn nè, canh mướp đắng mà mẹ hay nấu đó.

- Học hành chăm chỉ, nhớ vâng lời bà nội nhé con. Ngày nghỉ thì cố gắng về thăm ông bà ngoại và nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ Phương, ba Giang, ông bà ngoại ở trong Lâm Đồng nữa nhé!

- Dạ con nhớ mà...

- Thôi ăn trưa đi con. Rảnh thì cứ gọi cho mẹ.

- Dạ, tạm biệt mẹ yêu.

Đặt điện thoại xuống bàn, anh lại tập trung vào bữa ăn vừa bị bỏ dở bởi cái cảm xúc yếu đuối chết tiệt của mình.

- Anh ơi, em có thể ngồi ở đây được chứ?

Khánh Nam ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng đề nghị bằng cái giọng ngọt như mía lùi, lại một con búp bê xinh xắn trắng trẻo nữa, nếu thêm mái tóc vàng và đôi mắt xanh nữa thì sẽ giống một con búp bê tuyệt hảo.

Nhưng trước khi mở lời đáp lại lời đề nghị đó, anh đã trông thấy con gấu trúc mà anh tìm từ sáng đến giờ. Cô ta đang đứng ở quầy mua thức ăn, với hai cô bạn nữa. Hôm nay trông cô ta bớt thê thảm hơn rồi, cái áo màu vàng nhạt làm cô ta có vẻ tươi tắn và có sức sống hơn. Anh cất tiếng gọi làm nửa cái canteen phải quay ra nhìn:
- Ê này, xấu gái, ê...

Con gấu trúc không nghĩ là anh đang gọi mình, nhưng cũng quay lại nhìn vì tiếng của anh khá to. Thấy anh chàng hôm qua đang vẫy tay ra hiệu cho mình, cô trố mắt nhìn.
Khánh Nam thấy con gấu trúc chào hai cô bạn rồi rẽ sang phía anh. Anh mỉm cười nói với con búp bê nãy giờ vẫn đứng tẽn tò trước mắt.

- Em qua bàn khác giúp anh được không? Anh có công chuyện muốn nói với bạn nữ kia.

Cô nàng đỏ ửng cả mặt vì bị đối xử như thế, bèn quay ngoắt đi, không thèm nói thêm một câu gì.

Đặt khay thức ăn xuống bàn, Phượng Vũ hỏi:

- Ủa, cô ấy là bạn anh à? Sao không cho ngồi chung đi, còn nhiều chỗ mà.

- Không, một cô bé đến xin chết.

- Hử...?

Anh suýt bật cười vì cái vẻ ngây ngô của cô ta.

- Cô bé ấy ngoan lắm. Đến chỗ tôi kêu muốn chết, tôi bảo: em chưa chết được đâu, thế là cô bé ấy ngoan ngoãn nghe lời luôn. Chứ có như cô đâu xấu gái, được người ta cứu lại còn quay ra chửi làm tôi tức muốn ói máu.

- Tôi cấm anh nói lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.- Con gấu trúc trừng mắt với anh.

- Ngày xưa í, muốn bịt miệng quan tham người ta hay đút tiền vào miệng. Miệng ngậm tiền rồi làm sao mà há ra được nữa.

- Ý anh là muốn tống tiền tôi hả?- Cô ta liếc xéo, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình ghen tức

- Hey, tôi mà thiếu tiền đến nỗi phải đi tống tiền một con bé còm nhom thiếu ăn như cô sao?

- Đó là dạo này tôi đang ốm chứ bộ...- Cô ta cự lại.

- Cô thì ốm cái gì? Ốm tình à? Tự đày đọa thân xác rồi quay ra ngụy biện này nọ.- Anh bĩu môi.

- Đừng có chọc gậy bánh xe nhé!

- Không dám. Mà cô cho tôi số điện thoại đi.

- Không có.- Cô ta đáp cộc lốc.

- Thật không đó?

- Có nhưng hôm trước ức quá tôi ném vỡ rồi. Chưa kịp mua cái mới. Đợi cuối tuần về nhà xin tiền bố mẹ đã rồi tính sau.

Anh lắc đầu ngán ngẩm rồi rút từ trong túi ra một cây bút và một mảnh giấy nhớ, ghi số điện thoại của mình vào rồi đập bộp lên ví của cô ta.

- Này, số của tôi đấy, cất cho kĩ vào. Tôi mà bị con gái gọi điện hay nhá máy quấy rầy là cô ốm đòn với tôi.

Con gấu trúc bĩu môi nhìn tờ giấy, rồi nhìn anh:

- Anh tên là Nam hả?

- Ghi rõ ràng thế mà còn hỏi à?- Anh vặc lại.

- Tại thấy cái tên thì hiền mà sao anh thì cứ như đàn bà ấy, nói dai như đ ỉ a ...

- Cái gì?- Anh quắc mắt- Cô dám nói tôi là cái gì? Xin lỗi, cô mới phải là người nên xem lại mình ấy, cái tên đã thiếu mĩ miều nữ tính rồi, người còn giống đàn ông hơn. À mà cũng chẳng giống đàn ông. Làm gì có cái thứ đàn ông nào động thất tình cái là muốn...

Nhưng anh không thể thốt ra được mấy từ sau vì con gấu trúc đã nhanh tay đút vào miệng anh chiếc đùi gà rán làm anh ú ớ mất một lúc. Hàng chục con mắt hiếu kì nhìn hai người đôi co, có cả đám con gái ở đấy mơ ước được ngồi thế vào chỗ cô mà làm những trò ngu ngốc như thế dù chỉ một lần cũng đáng.

- Này...- Anh nhả chiếc đùi gà ra, quát tướng lên- Cô tính ám sát tôi đấy à? Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà...

- Xin lỗi.....