Yêu không hối tiếc

Posted at 25/09/2015

369 Views

Bầu trời qua vòm lá một màu trong vắt. Nhưng sao lòng cô lại như đầy giông tố. Tại sao cô lại cứ bị mất tự chủ như thế khi đứng trước mặt người đàn ông đó. Chẳng lẽ sư cô nói đúng, cô chưa thể hóa duyên vì nợ hồng trần chưa dứt thật hay sao?

Chốn này với cô những tháng ngày qua giống như một nơi bình yên khiến tâm hồn cô thanh thản nhất. Cô nghe kinh sư cô tụng hàng ngày, ăn cơm chay, đọc sách, dường như bụi trần không bén nổi đến vạt áo mình. Nhưng anh vừa xuất hiện mà tâm trí cô đã bị hoảng loạn. Ánh mắt da diết của anh làm cô thấy yêu và nhớ anh da diết. Mọi cảm xúc như trực trào ra nếu như không phải Hai Liên xuất hiện lúc đó.

- Em ngủ đấy ư, Diệu Hư?

Diệu Hư giật mình thức giấc bởi giọng nói nhẹ nhàng của sư cô Diệu Thanh.

- Sư cô?

- Em đã gặp người đàn ông đó phải không?

- Sao sư cô biết?- Diệu Hư thốt lên ngạc nhiên.

- Ta đã nghe K’Brơi nói về chuyện của em rồi.

- Sao anh ấy biết?- Cô càng kinh ngạc hơn- Lần đến mới đây anh ấy có nói gì với em đâu.

- Mọi chuyện đều là một chữ duyên. Duyên chưa dứt thì có muốn gỡ ra cũng không được. Duyên của em với người đàn ông đó vẫn còn, nên ta không thể để em vào cửa Phật được. Chúng ta không có quyền lừa dối chính bản thân mình, càng không thể lừa dối Đức Phật.

- Nhưng em thực tâm muốn tu hành…

- Nếu có tâm thì tu ở đâu cũng có thể thành chính quả. Cái gốc của Đức Phật chính là hành thiện tích đức. Chùa không thể là nơi để em giấu mình hay trốn tránh được…

- Nhưng sư cô cũng giống em. Thầy vào đây cũng chẳng phải vì một chữ tình hay sao?

- A di đà phật. Đời là bể khổ. Ta không muốn nhìn thấy em năm mười năm sau vẫn không dứt khỏi mối dây tình oan nghiệt mà em đã giăng ra khắp trái tim em.

- Thầy vẫn không quên chuyện cũ đúng không?

- Ta đã lừa dối Đức Thánh Ca Mâu Ni, ta luôn luôn đóng cửa sám hối nhưng tội nghiệt của ta chẳng bao giờ hết được.

- Thầy cho rằng em nên quay lại với anh ấy sao?

- Tình là dây oan. Không không sắc sắc, sắc sắc không không…- Sư cô Diệu Thanh đáp lại và cầm tràng hạt, quay trở bước về phía chùa.

*

Khánh Nam định rời công trường sang bên chùa Pháp Thiên thì có tiếng điện thoại gọi từ Tổng công ty ở Sài Gòn. Từ ngày biết được Phượng Vũ vẫn chưa xuống tóc, cái ý nghĩ đưa cô về bên mình càng nung nấu trong anh. Ngày nào anh cũng sang đó, dù cô có lạnh lùng xa cách mấy nhưng anh tin có ngày anh lay chuyển được người con gái đó. Người con gái mà anh yêu.

Cúp máy, Khánh Nam bực bội giơ chân đá một hòn sỏi nhỏ dưới chân làm nó rơi bõm xuống dòng kênh. Đang bận thi công mà còn triệu anh về Sài Gòn để giải quyết mấy vụ vớ vẩn. Chẳng lẽ cả tập đoàn không còn ai có thể tiếp đón chủ tịch tập đoàn khách sạn Hilton nữa hay sao mà phải gọi anh về?

Anh gọi cho Hai Liên, giờ đây được coi như thư kí sai vặt của anh ở vùng sông nước này. Cô bé ngày nào cũng đưa anh đến đây và đón anh về nhà cô vào lúc chiều. Đã mấy lần anh tỏ ý sẽ đến đây ở cùng đám công nhân nhưng Hai Triều cứ nằng nặc giữ anh lại nên anh không tiện từ chối nữa.

- Em qua công trường đưa anh lên thị trấn được không?

- Anh lên thị trấn có việc gì ạ?- Hai Liên ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừm… anh về Sài Gòn có chút công chuyện.

- Chừng nào anh quay lại đây?

- Chắc ba hoặc bốn ngày sau. Em qua ngay nha.

- Dạ… Anh đợi em chút nha, em qua liền đây.

Khánh Nam vừa dặn dò, bàn giao công trường cho đám kĩ sư xong thì Hai Liên chạy xuồng đến, mồ hôi nhễ nhại trên cổ. Cô cười nói:

- Xong chưa giám đốc?

- Anh xong đây rồi.

Vừa bước xuống xuồng, như chợt nhớ ra, anh nói với cô:

- Cho anh qua bên chùa chút.

- Anh muốn ghé đó ạ?

- Ừ… nhanh thôi mà.

Xuồng vừa ghé bờ là anh đã nhảy phóc lên. Anh quay lại nói với Liên khi cô bé đang lúi húi buộc dây xuồng định lên bờ theo anh.

- Anh ra liền, em không cần lên đâu.

Sư cô Diệu Thanh gặp anh khi anh vừa mới bước chân vào sân.

- Chào sư cô… Tôi muốn gặp Diệu Hư…

- Đã nhiều ngày như vậy rồi mà anh không bỏ cuộc sao?

- Tôi không có thói quen đó. Nhất là từ bỏ người đàn bà của mình thì tôi càng không thể… Xin lỗi đã quấy rầy chốn tu hành của sư cô những ngày qua. Tôi sẽ sớm đưa cô ấy đi khỏi đây thôi. Cô ấy đâu?

- Diệu Hư ở ngoài vườn đọc sách.

- Cảm ơn sư cô.

Khánh Nam vẫy tay và chạy biến đi. Anh biết rõ Vũ hay ngồi đọc sách ở chỗ nào.

Khi anh chạy tới nơi, Vũ đang nằm trên chiếc võng vải, cuốn sách đặt trên ngực. Cô đang ngủ. Anh bước đến, ngắm nhìn cô một cách thích thú. Rồi anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô khi cô vẫn đang say trong giấc ngủ. Cái hôn làm cô cựa mình. Anh đứng thẳng dậy, cười đầy dịu dàng.

Chứng kiến cảnh đó từ phía sau một gốc cây, Hai Liên như muốn khụy xuống. Người mà bao ngày qua cô thầm yêu trộm nhớ thì ra lại yêu người con gái bí ẩn kia. Cuộc đời cô yêu thầm hai người đàn ông, một thứ tình yêu say đắm gần như tôn thờ, thì cả hai người đàn ông đó đều liên quan đến cô gái tên Diệu Hư ấy. Cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt khóc thầm.

Khánh Nam quay trở lại xuồng thì Hai Liên đã ngồi đợi sẵn ở đó. Anh cười với cô:

- Sorry, anh ra trễ quá! Đi thôi em.

Hai Liên hơi gật đầu, cô lúi húi tháo dây xuồng, cố không để anh thấy vẻ mặt thảm hại của mình lúc này. Suy cho cùng, anh là một người giàu có và thành đạt, nếu như không có chị Diệu Hư ấy thì có lẽ anh cũng không bao giờ để ý đến một đứa con gái quê như cô.

Xuồng nổ máy ầm ầm và lao vút đi, sóng nước bắn tung tóe phía sau.

Một tiếng sau, Diệu Hư chợt tỉnh giấc. Cô vừa mơ một giấc mơ đẹp. Cô thấy Nam đến với cô, anh hôn lên trán cô, và hình như dư vị của nụ hôn đó vẫn chưa tan. Cô sờ tay lên trán, xoa nhẹ và đưa mắt sang bên kia sông. Sao hôm nay anh không sang nhỉ? Hay anh đã chán ngán với thái độ của cô nhiều ngày qua rồi?

Cùng lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu hú inh ỏi nơi thị trấn, và người dân hai bên sông còn đang bàn tán về vụ tai nạn kinh hoàng giữa chiếc xuồng chở một ông giám đốc nào đó lớn và giàu có lắm, với một chiếc ghe lớn chở gỗ từ tận U Minh Hạ lên. Kết quả của vụ tai nạn đó là ông giám đốc vì che chở cho cô gái chèo xuồng đã bị cả đống gỗ đè lên, kết quả chiếc xuồng bị lật và họ ngã nhào xuống dòng kênh.

*

Tin giám đốc trẻ của công ty Thiên Thanh gặp nạn chẳng mấy chốc lan khắp cù lao Mây và anh đột nhiên trở thành anh hùng trong mắt những người dân nơi đây khi đã không tiếc thân mình cứu cô gái quê của miền sông nước này. Khánh Nam được đưa từ bệnh viện huyện bằng trực thăng lên thẳng Sài Gòn nên họ không có cơ hội đến để thăm anh nữa.

Bệnh viện Lotus II, bệnh viện hiện đại bậc nhất của tập đoàn Lotus tại Sài Gòn một ngày cuối tháng 1, nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, có một cô gái mặc nguyên bộ đồ tu hành, tóc để xõa, người đầy bụi đường bước thấp bước cao chạy vào với vẻ mặt nhợt nhạt. Cô gần như ngất xỉu khi nghe tin Khánh Nam bị tai nạn. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu quy tắc ràng buộc cô chẳng còn nghĩ được gì nữa. Sẽ chẳng là gì nếu như cô mất anh. Cô hiểu điều đó hơn ai hết, và chỉ kịp chào sư cô một tiếng, cô vội vàng rời khỏi chùa Pháp Thiên, nơi mà nhiều tháng ngày qua chẳng khi nào cô chịu rời chân đi. Cô phải đi tìm anh.

Nhìn cô gái ăn mặc lạ lùng, người đen sạm lại vì dính bụi đường do đi không ngừng nghỉ nên đám vệ sĩ của gia đình Khánh Nam nhất định không cho cô vào. Họ là những người mới nên đâu có ai nhận ra cô.

Không có cách nào để xin họ cho vào, Phượng Vũ thất vọng ra ngồi trên một ghế đá. Cô muốn gặp anh, đó là điều duy nhất cô nghĩ được vào lúc này. Chỉ cần được nhìn thấy anh bình yên thì trả bao nhiêu giá cô cũng chịu.

Cô đứng dậy, quyết tâm tiến lại chỗ họ một lần nữa. Đúng lúc cô định bước đi thì có hai người đi ngang qua cô. Là Vân, và người đi cạnh cô bé lúc này còn làm cô kinh ngạc hơn nữa- chính là K’Brơi. Họ cũng dừng lại khi nhìn ra cô, và họ cũng kinh ngạc không kém.

- Chị Vũ…

- Diệu Hư…

- Hai người biết nhau sao?

- Chị đến thăm anh Nam phải không?- Vân nắm lấy tay cô xúc động hỏi.

- Ừm… anh ấy sao rồi?

- Chị theo em…

Vân kéo cô đi theo mình, không để cô kịp hỏi quan hệ giữa cô bé và K’Brơi. Nhưng hình như Vân đã hoàn toàn lành bệnh rồi. Ai đã chữa cho cô bé. Không lẽ…

- Anh Việt…Anh bảo đám vệ sĩ này cứ về đi.- Vân vừa cất tiếng gọi thì cô đã hiểu ngay ra vấn đề.

Trái đất quả nhiên là nhỏ bé! Đi lòng vòng mãi rồi mới nhận ra số phận quả là trớ trêu.

- Chị vào đi...

Old school Swatch Watches